Tôi Không Muốn Làm ''Cầu Ô Thước'' Nữa! - Chapter 003
Bố và mẹ đều đứng ở cửa tiễn tôi lên đường. Tôi chỉ đành nhìn họ sướt
mướt cho đến khi khuất khỏi tầm mắt.
“Harun à, đến giữa đường chị định đi cùng Hestia, được không?’’
Harun ngồi phía đối diện tôi và đang lơ đãng nhìn ra ngoài. Đột nhiên tôi
mở lời nên thằng bé giật mình.
“Em cứ tưởng chị sẽ chẳng bao giờ nghe lời em cơ. Nếu là Hestia thì
không sao hết.’’
“Chị biết thừa mà.’’
Thằng bé quay sang nhìn tôi, rõ ràng là đang cố để nín cười trước khi
hỏi tôi một câu kỳ lạ.
“Tại sao mắt chị lúc nào trông cũng vô hồn thế nhỉ? Em chỉ ước gì chị
cười thật thoải mái. Em muốn chị ôm em như hồi lên bốn, có quá đáng
không chị?’’
“Chị sẽ vẽ lên trên chăn em như lúc chị bảy tuổi, thế nhé.’’
Dứt lời, tôi lôi từ trong túi xách ra một cuốn sổ tay. Harun vẫn lầm bầm:
“đồ phũ phàng’’, nhưng tôi chẳng quan tâm. Cầm lấy cây bút, tôi định
ghi lại một vài điều vào trong sổ. Tiểu thuyết sẽ bắt đầu sau khi tôi tham gia vào học viện. Việc nắm được nội dung truyện là điều cốt yếu bởi nó như thể biết trước được tương lai.
Có vẻ như những người yêu sau này của tôi sẽ có tính cách khá đa dạng,
vì vậy, nếu tôi biết được điểm yếu của họ thì sẽ cực kỳ hữu ích. Tôi bắt
đầu suy nghĩ về tương lai trong học viện. Truyện bắt đầu từ… Tôi đang cố nhớ xem diễn biến truyện ra sao. Tôi ngồi vắt chéo chân, người hơi run rẩy.
“Char, chị sẽ đói đấy, chị muốn ăn bánh muffin không?’’
Tôi đang cố nghĩ về những việc sẽ định đoạt số phận của tôi, rồi đột
nhiên Harun chen ngang, và thế là tôi quên hết sạch. Cất lại sách bút vào
túi, tôi lấy chiếc bánh từ tay Harun. Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi không
biết nữa. Chẳng qua, tôi cứ hay mơ mộng về cuốn tiểu thuyết thôi, chứ
có lẽ, tôi cũng không có nhiều chuyện để bận tâm.
* * *
Tôi bảo Harun dừng xe lại để đi gặp Hestia. Thằng bé nhìn tôi đầy nghi
hoặc nhưng cũng không dám làm trái lời. Tôi bỏ Harun lại phía sau và đi
vào trong thị trấn. Tôi phải trả lại công cụ ma thuật mà tôi đã sửa xong
từ hôm qua. Lẽ ra tôi chỉ cần gửi lại cho người nhận thôi là xong việc
rồi, nhưng tôi lại muốn dạo phố và mua thêm một vài thứ.
Hóa thân thành một người lớn, tôi khoác thêm chiếc áo choàng rồi bắt đầu đi dạo. Phố chật kín người, tiếng mặc cả vang vọng khắp nơi. Tôi thong dong đi
dọc theo con phố nhỏ, trong túi rủng rỉnh tiền. Nếu may mắn, tôi có thể
mua được chiếc kiếm do Thần Lùn làm ra. Người ta đồn là hôm nay nó
sẽ được trưng bày ở cửa hàng vũ khí. Sau khi xong việc, tôi sẽ tiến thẳng
tới thung lũng bóng đêm để ghé qua cửa tiệm.
“Tránh ra!’’
Ngay khi tôi vừa quay đầu lại, một cậu bé vọt ra. Cậu ta nhanh như cắt
vậy. Tôi bối rối lùi lại phía sau, nhưng cậu bé kia thì không dừng kịp và
đâm sầm vào người tôi. Tôi đỡ lấy cậu ta để cậu khỏi ngã xuống đất.
Cậu ta ngước lên, nhìn chằm chằm tôi một lúc. Tôi không muốn bị hiểu
lầm là đang đóng phim tình cảm đâu. Chúng tôi đứng như vậy một lúc
rồi sau đó cậu ta đẩy tôi ra, chạy vụt đi. Tôi phủi bụi trên quần áo rồi
tiếp tục đi. Trong khi lê bước qua thung lũng, tôi cố gắng xóa bỏ đi cảm
xúc kỳ lạ vừa nãy.
***
Mùi mồ hôi len lỏi qua cánh cửa khép hờ, bên trong là một người đàn
ông vạm vỡ. Ông ta bồn chồn nhìn qua cánh cửa, đến khi nhìn thấy tôi
thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy là đơn đặt hàng xong rồi chứ?’’
Tên của người đàn ông này là Carl. Ông ta là khách hàng thân thuộc của
tôi kể từ khi tôi giúp ông vực lại công việc kinh doanh của gia đình.
Nghe ông nói, tôi khẽ gật đầu.
“Thế là công việc cơ bản đã xong hết rồi, khóa cũng đã phá xong rồi.
Nếu ngài có thời gian rảnh, tôi sẽ dẫn ngài đi dạo một vòng, có được
không?’’
Người ta thường hay lén gửi đơn đặt hàng vì chẳng có lựa chọn nào
khác. Công việc này cũng chẳng phải phổ biến nên có nhiều trường hợp
khách hàng bùng không trả tiền. Do vậy, chúng tôi thường phải lắp thêm
khóa để phòng hờ. Tất nhiên, khi đã nhận được thù lao, chúng tôi sẽ phá
bỏ khóa.
“Dạ không cần đâu. Chẳng phải ông bảo là hệ thống bảo vệ của tòa nhà
có vấn đề à? Có cần tôi xem qua không?’’
“Không có gì đâu, sao lại để cho ngài Charibalen làm việc đấy chứ? Cái
đó chỉ dành cho trẻ con thôi.’’
Ánh mắt ông tràn ngập sự tin tưởng và tôn trọng dành cho tôi.
“Tiện đây tôi có việc muốn nhờ ngài, mong ngài cân nhắc thật kỹ.’’
Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu.
“Tôi sẽ liên lạc với ông sau.’’
Sau khi nghe tôi nói vậy, ông Carl có vẻ nhẹ nhõm hẳn ra. Nhìn thấy con
dao ở trước cửa, tôi chợt nghĩ không biết ông sẽ thấy thế nào khi biết
người mình hết mực tôn trọng lại chỉ là một đứa con gái mười ba tuổi
nhỉ? Lục trong túi áo để lấy thêm tiền, tôi tự nhủ lần sau phải cẩn thận
hơn nữa kẻo lại khó xử.
* * *
Tôi chạy thẳng tới cửa hàng vũ khí. Mua kiếm thường sẽ rất khó kể cả
khi có nhờ đến Thần Lùn đi chăng nữa. Lẽ ra tôi đã đến trường được
một lúc rồi nhưng tôi muốn tìm một thanh kiếm thật tốt.
“Tôi sẽ trả bất cứ giá nào, cứ nói đi.’’
“Trời ạ, chẳng phải quý ngài đây vừa mới ghé tiệm tôi vài tháng trước
hay sao? Lần này tôi sẽ bán cho một thường dân, và mức giá cậu ta đưa
ra béo bở hơn ngài nhiều.’’
“Tôi trả cao gấp ba lần.’’
Trong khi tôi đi vắng, có vẻ như vài điều kỳ lạ đã xảy ra. Tôi nghe rằng
có người muốn chiếm lấy thanh gươm của tôi.
* * *
Cửa hàng vũ khí hay được đặt ở trung tâm của thành phố, nơi phố xá
nhộn nhịp, đông đúc. Tuy vậy, buổi sáng lại khá im ắng, vắng vẻ nên tôi
cố tình dậy sớm hơn mọi khi. Ở kiếp trước, mỗi khi muốn mua đồ giảm
giá, tôi đều đến sớm hơn người khác, còn bây giờ thì khác. Chắc phải
lâu lắm rồi tôi mới làm như vậy. Lẽ ra tôi nên mua thanh gươm đó trước
rồi mới hoàn thành các đơn hàng. Chỉ tại khách của tôi ở gần tiệm vũ khí
đó thôi!
Có một cậu bé muốn chiếm lấy thanh gươm mà tôi ao ước bấy lâu nay.
Cậu ta trạc mười bốn tuổi, lông mi dài, cong vút. Cậu cũng mặc một
chiếc áo khoác giống như tôi.
Chính là người đã va vào tôi lúc nãy!
Tôi đỡ cậu ta để cậu ta khỏi ngã mà giờ cậu ta trả ơn thế này đây. Tôi
nhìn cậu ta chằm chằm. Không thể nào để cậu ta thoát dễ dàng như trước
được!
“Hai mươi lượng vàng thì sao? Chú không kiếm được giá nào tốt hơn
thế này nữa đâu.’’
“Khó quá nhỉ.’’
Ông chủ tiệm đang trả giá với cậu ta. Hai mươi lượng vàng cho một
thanh gươm, dĩ nhiên là ông ta sẽ thấy hời rồi. Chắc chắn khi vừa nghe
thấy mức giá cao ngất kia, ông đã quên béng đi lời hứa để dành thanh
kiếm đó cho tôi. Tôi chen qua đám đông để đi tới phía quầy.
“Tôi xin lỗi nhưng đó là món hàng tôi muốn mua từ tuần trước và tôi sẽ
không bỏ cuộc đâu.’’
Suýt nữa thì tôi chửi thề, nhưng tôi cố giữ giọng hòa nhã hết sức có thể
vì đối thủ của tôi chỉ là một cậu nhóc. Ngay khi tôi bước vào, ông chủ
tiệm tê cứng người. Chắc chắn là tôi đã bắt quả tang ông ta bán thanh
kiếm đó cho cậu bé kia mà. Ông ta nhìn tôi, khẽ mỉm cười.
“Thưa ngài, quý khách hàng đây đã đặt mua nó trước rồi. Xin ngài thứ
lỗi. Lần sau tôi sẽ đưa cho ngài thanh kiếm tốt hơn.’’
Cậu nhóc kia có vẻ đang nhếch mép cười. Có vẻ như cậu ta biết được
giá trị thật sự của thanh gươm quý hiếm này, hoặc cậu ta chỉ hiếu thắng
thôi. Cậu ta chỉ thẳng vào người tôi.
“Tôi trả giá cao gấp ba.’’
“Cái gì cơ?’’
Đây đâu phải chuyện đùa! Tôi nhìn ông chủ tiệm, nhưng ông ta cũng
chẳng có sự lựa chọn nào khác. Biết sao được, đồng tiền đi trước, mực
thước đi sau mà.
“Xin lỗi ngài, nhưng ai trả giá cao hơn thì tôi sẽ bán thôi ạ.’’
Nếu ông ta là một người khôn khéo thì lẽ ra nên trọng chữ tín hơn chứ!
Sau này tôi sẽ đem lại lợi nhuận còn lớn hơn nữa cho ông ta cơ mà!
Tôi toan mắng cho ông ta một trận nhưng lại cố nín nhịn. Cậu nhóc kia
nhanh chóng rời đi.
“Đó là sự lựa chọn khôn ngoan đấy.’’
Cậu ta ném một túi đầy vàng vào người ông chủ tiệm, ngoái lại nhìn tôi
với cặp mắt đầy khiêu khích rồi bỏ đi cùng thanh gươm quý.