————- Đúng là một trò hề.
Ngay lúc này đây, tôi đang dự lễ tốt nghiệp tại Học viện Phép thuật Hoàng gia Lemaire. Người đó mở đầu bằng việc thao thao bất tuyệt rằng mình đã tận hưởng khoảng thời gian được làm học sinh như thế nào, và rồi anh ta đột nhiên lớn tiếng đưa ra những lời buộc tội không thích hợp trong dịp này một chút nào.
Đáng buồn thay, thủ phạm lại chính là Christophe Lemaire – Thái tử của vương quốc này.
… Không phải việc làm này rất vô ích trong một nơi tụ họp toàn những nhân vật quan trọng tầm cỡ quốc gia và quốc tế như thế này sao???
Theo lời Điện hạ, Irene – con gái công tước Dilaver, cũng là vị hôn thê của anh, đã hãm hại Maria – con gái Nam tước Rouge, cô gái đang đứng cạnh anh lúc này.
Tôi phải lấy quạt che đi ý cười chực chờ thoát khỏi môi mình khi thấy tình cảnh này.
Con gái của công tước và con gái của nam tước sao (buồn cười chết đi được).
Tôi nhìn quanh và nhận ra rằng phần lớn những quý cô trẻ tuổi có mặt ở đây cũng đều đang giấu mặt đằng sau những chiếc quạt.
Tôi cảm nhận được tình đoàn kết a.
Thủ phạm là con gái công tước và nạn nhân là con gái nam tước. Nhìn thế nào đi chăng nữa thì nạn nhân cũng không thể nào phản kháng lại được. Đúng hơn là chẳng phải Maria-san đáng thương lắm sao?
Điện hạ đang muốn gì khi thốt ra những điều như thế vậy? Nhưng thật ra thì Điện hạ cũng không kém phần đáng thương.
Irene-sama dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Điện hạ, còn anh ta đang cố phản kháng trong vô vọng. Tôi có chút thông cảm cho anh ta ấy.
Quả thật Điện hạ yêu mến Maria-san đến nỗi Irene-sama đã buộc tội anh ta ngoại tình. Dù đã có hôn thê, anh ta vẫn đưa Maria-san đến các bữa tiệc, cô ta thậm chí còn mượn danh của Irene ở trường (đáng buồn là không phải điều ngược lại).
Việc Irene-sama căn dặn Maria-san giữ ý tứ khi đi cùng với hôn phu của người khác là hoàn toàn có cơ sở.
Thế nhưng lúc này, vị hôn phu đó lại không ngồi cạnh cô…
Không ngoài dự đoán, ta có thể thấy một loạt những ngài quý tộc cấp cao đến từ trong và ngoài vương quốc ngồi phía sau Irene-sama, họ nhìn lăm lăm Điện hạ bằng ánh mắt như đang thông báo rằng họ muốn giết chết anh ta.
Chà, đây chắc chắn sẽ là một câu chuyện lưu danh sử sách a.
Những tin đồn về hành vi vụng trộm của Điện hạ (mặc dù nó gần như là sự thật hơn chỉ đơn giản là tin đồn) chỉ mới xuất hiện gần đây thôi, nhưng Irene-sama đã vô cùng thân thiết với giới quý tộc và hoàng gia kể từ khi cô ấy còn bé.
Ngoài ra, dù Irene-sama có thông minh và xinh đẹp tuyệt đến nhường nào thì cô ấy vẫn nhất mực cư xử lạnh nhạt với Điện hạ. Người ta còn đồn rằng cô ấy thường xuyên đòi hủy hôn với anh ta.
Cô ấy được vây quanh bởi những nhà quý tộc đẹp mã và xuất chúng, trong khi đó cô ấy lại ghét cay đắng vị hôn phu của mình. Thậm chí nếu không phải là hoàng tử, ta chắc chắn cũng muốn chạy trốn đến một nơi khác. Dù nói là thế nhưng liệu có thể bí mật trốn đi như vậy được sao?
Aaa, tôi muốn về nhà lắm rồi!!
“Còn nữa!! Chính cô đã xô Maria xuống cầu thang!!” Điện hạ hét to đến nỗi ai cũng nghe thấy.
Anh nói thật đấy à? Nếu anh chứng minh được chuyện này thì dù cô ta có phải là con gái của công tước hay không cũng đâu quan trọng. Sau cùng thì giới quý tộc vẫn phải bảo vệ danh tiếng của họ mà thôi. Nếu có người phạm phải tội ác nghiêm trọng, họ sẽ bị trừng phạt thích đáng; và trường hợp có người chống đối, lãnh địa của họ sẽ bị tịch thu, đồng thời họ bị tước danh hiệu và trở thành thường dân.
Suy cho cùng thì đây là một thế giới tàn khốc. Chà, điều này chỉ xảy ra nếu ai đó có thể “chứng minh” được nó mà không vấp phải nghi ngờ nào.
Hoàng thân của anh ta (Hoàng tử của một nước láng giềng) – một phiên hầu tước, đồng thời là người đứng đầu các hiệp sĩ trong vương quốc… và còn rất nhiều người nữa đứng sau lưng Irene-sama, nhưng trọng điểm là người nổi danh vì được những người như vậy ủng hộ thì tội gì phải mạo hiểm mọi thứ bằng cách mắc sai lầm như vậy.
Nhân tiện, luật pháp của vương quốc này rõ ràng là “chúng tôi sẽ không chỉ trừng trị mỗi nghi phạm”.
Tôi tự hỏi liệu anh ta có bị tước quyền thừa kế không nhỉ. Ta cảm thông cho Điện hạ thật sự.
“Con gái bá tước Talbot, Rururia nghe rõ!!”
“Th, thưa có ạ??!”
Hả? Cái gì đây? Tôi vừa tạo ra tiếng động lạ vì bị gọi quá đột ngột.
Chào mọi người, tôi là Rururia Talbot. Cái gì đang xảy ra vậy???
Không biết tại sao Điện hạ lại gọi tên mình nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước về phía khán đài.
“Rururia-jyou! Bây giờ đây, hãy thành thật kể ta nghe tất cả mọi chuyện nhé!!”
Trông có vẻ như tôi không thể nào nói rằng tôi không biết gì cả trong bầu không khí thế này. Nhanh nào, nói linh tinh gì đó và cố thoát khỏi tình huống này đi!!
“V-vâng… ”
“Không cần phải giấu giếm chỉ vì Irene là con gái ngài công tước đâu. Cô chỉ cần nói ra sự thật thôi.”
Hả? Gì nữa vậy?? Chính xác thì anh ta đang muốn nhắc đến “sự thật” nào đây?? Tôi biết là anh sắp bị tước quyền thừa kế, nhưng tôi nên nói cái gì đây???
“À phải rồi! Không phải cô đã thấy Irene-sama đẩy ta xuống cầu thang hay sao?”
Maria-san nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn lệ. Dù tôi cũng là con gái… không, chuyện đó thì có gì quan trọng!!
Đ-đúng rồi!! Maria-san!!
Rõ rồi, tôi được gọi lên đây làm nhân chứng!
Này? Dù vậy nhưng tôi đã chứng kiến cái gì đâu??
Cô muốn nói chính xác là lúc nào ấy??
“Không phải cô đã chứng kiến nó xảy ra tại tòa tháp phía đông hồi tháng trước hay sao?”
Ế!! Chẳng lẽ Maria-san có thể đọc suy nghĩ mình sao?!?! Cô nhóc thật đáng sợ mà!!
Tôi thật sự không nhớ gì cả… nhưng rốt cuộc tôi cũng đâu được nói thế đúng không? Bởi vì… Đằng sau Maria-san, Điện hạ đang nhìn tôi đầy ẩn ý.
Ngay cả khi chỉ còn là một con rồng tàn phế… đúng hơn là, mặc dù chắc chắn anh ta sẽ bị phế truất sau vụ này, sau cùng anh ta vẫn là hoàng tử của vương quốc này.
Tôi tự hỏi phải mất bao lâu nữa thì chuyện này mới kết thúc. Ý tôi là, thật sự những người này còn muốn nhân cơ hội đến mức nào nữa?
Chao ôi.
Tôi chưa bao giờ cảm nhận sát khí rõ ràng thế này kể từ khi sinh ra. Đáng sợ quá!! Đó là ánh nhìn đến từ thủ lĩnh của những hiệp sĩ. Anh ta sẽ giết tôi dù cho tôi có là một quý cô đi chăng nữa.
Tôi cảm giác như thể mình sắp bị sát hại đến nơi rồi.
Rõ ràng là bất kể anh ta có phải là hiệp sĩ hay không, anh ta cũng chỉ là người con trai bình thường khi đối diện với người con gái anh yêu thôi. *tôi sụt sùi* Tôi nén nỗi sợ hãi và hối lỗi với Điện hạ.
“Thành thật xin lỗi Điện hạ, tôi không thấy gì cả.”
Đúng vậy, tôi nhanh chóng kết thúc chuyện này. Xin ngài thứ lỗi. Mấy người đó thật sự đáng sợ.
“Đ- Đừng gạt ta!!”
“Thưa ngài, nếu tôi chứng kiến chuyện như vậy, tôi chắc hẳn đã báo ngay cho nhà trường,” tôi đáp lại khá thờ ơ.
Ôi, ánh nhìn chết chóc đã bớt đi rồi. Sợ quá! Cha ơi, mẹ ơi, anh trai ơi, con muốn được về nhà!
“Đ-đó là một lời nói dối!! Irene hẳn đã đe dọa ngươi!!”
Maria-san đang dần suy sụp. Từ bỏ bây giờ chắc chắn là một nước đi tồi tệ.
“Thậm chí nếu cô nói như thế đi nữa… ”
“Bởi vì! Lúc sự việc xảy ra, tôi đã rất bối rối và chúng ta đã cùng nhau đi đến bệnh viện mà!”
Hả? Bệnh viện sao? Cùng với Maria-san? Ở tòa tháp phía đông…
“Aaaaa!”
Tôi nhớ ra rồi! Ah, tỉnh táo lại rồi!
Irene-sama trông hết sức hoảng hốt khi nghe tôi kêu lên, mặt cô ấy tái xanh.
Tại làm sao mà???
Đối lập với Irene-sama, Maria-san gật nhẹ đầu, nở nụ cười tươi khi thấy tôi dường như đã nhớ ra.
Đúng vậy! Tôi cũng cảm giác là mình nhớ lại rồi. Vì thế nên tôi mỉm cười trả lời.
“Chúng ta đang nói về lần Maria-san ngã xuống đúng không nhỉ?”
“Hở?”
“Hả?”
“Aaa??”
Theo thứ tự lần lượt là Irene-sama, Điện hạ và Maria-san.
Ôi chúa tôi, Maria-san đã tiết lộ toàn bộ sự thật.
“Tôi nhớ ra rồi! Đúng thật là như vậy, Maria-san. Cô nói Irene-sama xô mình xuống nên tôi không nhớ rõ hoàn toàn những gì cô muốn nhắc đến.”
Maria lao về phía tôi khi tôi đang cười.
“Y- Ý tôi là lúc đó! Lúc tôi bị Irene đẩy xuống!”
“Ế? Cô ở cùng Irene-sama vào lúc đó à? Tôi không để ý lắm.”
“Có lẽ cô ấy không nhận ra, nhưng chắc chắn là Irene đã đẩy tôi xuống cầu thang”, Maria-san ngây ra nhìn tôi một lúc trước khi quyết định kết thúc nốt màn kịch này.
“Không thể nào.”
Tôi đáp lại thẳng thừng như vậy và Maria trừng mắt nhìn tôi, gương mặt cô ấy đầy tức giận… Ế, một thiếu nữ được phép thể hiện ra biểu cảm như thế sao??
“Vì tôi đi phía sau Maria-san nên không thể nào có chuyện Irene-sama đẩy cô xuống lầu mà tôi không nhìn thấy được.”
Họ có cố gắng đến đâu cũng vô ích thôi. Cả Điện hạ và Maria-san đều thoái chí và trông như thể hồn lìa khỏi xác.
Và như vậy trò hề này nhanh chóng đi đến hồi kết.