Chương 17
Chuyện ngoài lề: Ngài Chỉ Huy muốn tìm một vị hôn thê cho mình.
“Này! Anh vẫn chưa tỉnh lại sao?”
Tôi nhìn thấy trần nhà màu trắng. Đúng rồi… Tôi đang bảo vệ cho đấu trường… Tôi nhớ ra rồi, tôi đã bị đánh ngất trong trận đấu giữa Ngài Chỉ Huy và Tổng Pháp Sư…
“… Ách, may không có vấn đề gì xảy ra cả. Tôi phải nhanh chóng quay lại chỗ cũ.”
Tôi chỉ vừa mới tỉnh dậy… nhưng mọi thứ dường như đã đâu vào đấy hết cả rồi.
Tôi nhặt vũ khí của mình đang đặt bên cạnh một đám pháp sư đang rên rỉ. Họ bị thương nặng hơn tôi nghĩ.
Tôi hiểu cảm giác đó của các anh… ôi không, tôi phải quay lại sao?
Tôi run như cầy sấy, nhưng đó là trách nhiệm của một hiệp sĩ… Cái gì mà trách nhiệm chứ?
Tôi nắm chặt mặt dây chuyền có hình vợ cùng hai đứa con yêu quý của mình rồi tiến về trung tâm quảng trường.
“Mừng anh trở lại.”
Tôi giơ một tay lên vẫy chào người đồng đội của mình.
… Tôi tự hỏi vì sao lúc nào họ cũng phải tàn phá tan nát cả đấu trường như thế. Họ có thể nào chỉ một lần thôi, cố gắng đừng gia tăng thêm thương tổn nữa.
Lúc tôi quay lại thì buổi Tỉ Thí Võ Thuật đã kết thúc từ lâu, đám đông di tản đi gần hết. Trường đấu nhìn tan hoang như thể vừa bị quái thú tàn phá, chỉ còn lại những quan chức Bộ Tài Chính đang khóc lóc than thở.
Dù có đếm bao nhiêu lần đi nữa thì… Số lượng những cột trụ hư hại vẫn không đổi. Ôi Chúa tôi, những thứ này hẳn rất đắt. Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra những người bạn đời của mấy ông này sẽ phản ứng thế nào khi nghe họ than khóc trong hàng tuần liền sắp tới về những cây cột này, ví dụ như “Ôi không? Năm nay đã tiêu tốn hết bao nhiêu rồi hả?”, hay “Nếu tôi là ông, tôi sẽ giết hết bọn chúng!” Tôi cá chắc là vậy.
Vì tất cả bọn họ đều đồng loạt than khóc nên tôi có ý định mời họ uống rượu. Nhưng họ chắc chắn sẽ đòi những loại rượu thượng hạng, và nếu như tôi tiêu hết tiền thì vợ tôi thể nào cũng cắt luôn chi tiêu của tôi.
Chỉ Huy và Tổng Pháp Sư… Bọn họ có thật sự là con người không thế?
Thiên hạ đồn rằng ngài Chỉ Huy là người tài giỏi nhất ở địa hạt của anh ta. Và tin đồn đó đã được dễ dàng kiểm chứng khi anh ta tham gia trận đấu.
Vầng, rất đúng chất ngài Chỉ Huy Hiệp Sĩ.
Dân thường có thể tham gia huấn luyện thành hiệp sĩ bất cứ lúc nào, thế nhưng tầng lớp hoàng gia và quý tộc thông thường phải tốt nghiệp ở học viện trước đã. Điều đó có nghĩa là anh phải ở tầm 16 tuổi. Là một tên quý tộc mặt láng bóng được nuông chiều từ nhỏ nên từ ngày đầu tiên gia nhập, anh ta đã rất khinh thường người khác. Chịu thôi, chuyện quý tộc trở thành hiệp sĩ thường không phổ biến lắm. Vì thế nên khoảng thời gian tập sự của anh ta vô cùng khắc nghiệt, mọi người đều ganh ghét và đố kỵ với anh ta vì anh ta được ưu ái chỉ vì thuộc dòng dõi quý tộc.
Vào thời điểm đó, tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc vô bờ vì đã gặp người vợ ở thời điểm hiện tại của mình. Tôi còn nhớ mình đã cho ngài Chỉ Huy tương lai mượn một chiếc khăn. Ôi hoài niệm quá đi. Tôi từng nghĩ ngài Chỉ Huy là một người kỳ quặc. Biểu cảm của anh ta vẫn trước sau như một dù anh ta gặp chuyện gì hay có bất cứ chuyện buồn bã, khó chịu nào xảy ra.
Anh ta vẫn trở thành hiệp sĩ dù cho có thuộc dòng dõi quý tộc. “Anh sẽ dành cả đời để cống hiến phục tùng Đức vua đấy!” một ông lão từng nói như thế. Tôi đoán ông ta tức giận vì ngài Chỉ Huy đã từ bỏ cuộc sống quý phái. “Con sẽ thay đổi mọi thứ,” ngài Chỉ Huy nghiêm nghị trả lời.
Nhưng thôi, tôi thấy sao cũng được, điều gì đến rồi sẽ đến thôi. Tôi không nghĩ sẽ có gì thay đổi đâu, ông già ạ.
Sau đó, vào cuối kỳ tập sự, ngài Chỉ Huy được thử thách trong trận đấu giữa một mình anh ấy và cả một binh đoàn hiệp sĩ. Người ta cho đó là một trận chiến không cân sức, và thực tế xảy ra không như những gì chúng ta nghĩ đâu. Anh ấy đánh bại tất cả chúng tôi, không một ai còn trụ vững. Trước khi những người cuối cùng bị hạ gục thì chúng tôi đều đã xác định rằng:
“Người này sẽ là Chỉ Huy tiếp theo của chúng tôi!” chúng tôi đồng thanh hô to.
“Này, mau chóng di chuyển đến cột trụ kế bên đi!”
Ể? Ôi, tôi đã quá mải mê hồi tưởng. Bây giờ xem nào, trạm tiếp theo của tôi sẽ là gì?… Nhiệm vụ hộ tống quý cô kia… đúng chứ?
Tôi rời khỏi sân thi đấu và nhanh chóng di chuyển về phía hàng ghế quý tộc.
Lần đầu tiên tôi để mắt đến “Tiên nữ Vảy Hoa” năm nay, cô ấy đang ở sân luyện tập. Cô ấy có vẻ ngoài của một nữ quý tộc trẻ tuổi và trông không giống người bất tài. “Người như thế đang làm gì ở đây vậy?” Tôi thầm nghĩ lúc đó. Tôi không phải người duy nhất nghĩ như thế, rất nhiều đồng bạn của tôi cũng cảm thấy cô ấy chỉ ở đây bởi vì để ý ngài Chỉ Huy. Điều đó khiến nhiều người không hài lòng, đặc biệt là những anh chàng độc thân.
Và sau đấy, cô gái bé nhỏ đó đã đối chọi với sát ý dữ tợn của ngài Chỉ Huy.
Cách cô ấy đứng lên chống lại ngài Chỉ Huy trước mặt tất cả mọi người, trước đây chưa có ai làm như thế. Sau sự việc đó, không ai không để ý đến cho dù cô ấy chỉ là một cô gái bé nhỏ bình thường. Tôi không nghĩ đã buộc miệng hỏi lớn “Đó có phải là vợ của ngài Chỉ Huy không?”
Tôi không ngăn được cảm giác thương xót cho cô ấy. Có lẽ tôi trở nên yếu đuối kể từ lúc có gia đình, nhưng tôi phải cố gắng giúp đỡ cô ấy nếu có thể.
Này, này, Chỉ Huy, anh không thấy mình hơi hà khắc với cô ấy sao? Đứng nhìn cô ấy té hết lần này đến lần khác, mặc cho cô ấy trầy xước cả người… Có lẽ tôi đưa ra kết luận hơi sớm rồi. “Vợ của Chỉ Huy”… nếu thực sự đúng như thế thì tôi sẽ gặp rắc rối to đấy, hê hê.
Tôi muốn giúp đỡ cô ấy khi có thể, vì thế nên tôi nghĩ ra mọi cách. “Cô làm được rồi!” Tôi la lên. Này, tôi còn định nói “Nếu cô cưới ngài Chỉ Huy thì anh ấy sẽ dễ chịu hơn với cô đấy!”
Khoảnh khắc trông thấy ngài Chỉ Huy và Quý cô Rururia ngồi trên lưng rồng, tôi suýt rơi nước mắt.
A! Tôi rất mừng khi hạt giống tình yêu của ngài Chỉ Huy đã nảy mầm!! Màn trình diễn nhỏ nhặt này có hơi buồn chán, nhưng tình tiết này không khiến một người đàn ông lo lắng được.
“Này, cô gái ngài Chỉ Huy đang ẵm trên tay là ai thế?” ai đó trong đám đông thắc mắc.
Những chiếc “Vảy hoa” rơi ra từ chiếc giỏ của cô ấy đã tạo nên một khung cảnh hết sức tuyệt vời, những chiếc vảy sáng lấp lánh và lộng lẫy trong ánh mặt trời. Sự hào hứng đó kéo dài rất lâu. Tôi bắt lấy một chiếc vảy và cầm chặt trong lòng bàn tay rồi hỏi “A, cô ấy sao? Đó không phải là vợ tương lai của ngài Chỉ Huy sao?”
Sau đó tôi liền nghe bên cạnh có tiếng dân thị trấn bàn tán xôn xao, “Đó là Vợ của ngài Chỉ Huy à?” “Hiệp Sĩ Rồng!!!!”, “Đó là cô dâu của Hiệp Sĩ Rồng á!?!” Tôi không bận tâm về những lời đồn đại linh tinh đó lắm.
Ngài Chỉ Huy… Tôi… Anh làm tốt lắm!!!