Chương 18
“Đúng như ta nghĩ, Rururia… thật sự có năng lực.”
Đức vua, ngài đang muốn nói là tôi thú vị sao?
Ngày mới tốt lành, lại là Rururia đã quá thân thuộc với Cung điện Hoàng gia.
Lẽ ra tôi nên thấy vinh dự khi nói ra điều đó, nhưng dạo gần đây mà nói như thế lại khiến tôi thấy như mình đang nói dối.
Với cương vị “Người hầu Thân cận Chính thức của Đức vua”, hôm nay tôi đến để lắng nghe Đức Vua than phiền, và tôi hoàn toàn gục ngã. Đồng ý là ngài ấy có nghỉ một chút, nhưng phải tiếp nhận một lượng thông tin dày đặc khiến tôi không muốn nhớ đến chút nào.
“Hơii… ” Tôi thở dài.
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi ngày hội Thăng Long đáng thất vọng kết thúc, nhưng sự hào hứng vẫn còn đó. Cứ hễ gặp mặt tôi là người ta sẽ lén thì thầm sau lưng tôi về “Cô dâu của Hiệp Sĩ Rồng”, tôi phát điên lên được!!!
Nhờ đó mà gia đình tôi lại bị bao vây trong những lời mời. Người ta muốn nhìn thấy “Cô dâu của Hiệp Sĩ Rồng” trong lời đồn nên đã mời tôi đến tham dự những buổi dạ hội và tiệc trà, chưa kể có người còn yêu cầu chúng tôi tổ chức tiệc trà tại gia trang đi nữa.
Chúng tôi đâu có nhiều tiền đến thế!!!
Cứ mỗi lần bố tôi ra ngoài làm việc là người ta lại hỏi ông ấy về tôi, có người còn đẩy ông vào tường và đòi nhận nuôi tôi, nhưng bố tôi đều lắc đầu từ chối.
… Đó là tình thương yêu của bậc cha mẹ a!!!
Thực tế, việc một gia đình có người thừa kế nhận thêm một đứa con gái nuôi là chuyện vô cùng bình thường, nhưng với tôi thì không được. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Irene-sama sẽ đứng về phía người nhận nuôi nếu có ai đó muốn làm thế, vậy cho nên không bao giờ.
Tôi không muốn như thế. Tôi không muốn có bất kỳ liên quan nào đến cô ấy nữa.
Tôi ước sao cho mọi người sớm quên đi chuyện “Cô dâu của Hiệp Sĩ Rồng” càng nhanh càng tốt.
“Cô có ích thật đấy. Nhờ cô nên ai cũng bận rộn.”
Kết quả.
Hoàng đệ của Đức vua đang bận rộn tiếp nhận và giải đáp những thắc mắc của các quốc gia về sự ra đời của Hiệp Sĩ Rồng. (Tất nhiên là theo hướng tích cực)
Thứ Hoàng Tử ở nước láng giềng thì đang xác thực lại thực hư về mối đe dọa mang tên ‘Hiệp Sĩ Rồng’.
Ngài Hiệu Trưởng đang bị xoay trong mớ câu hỏi của học viên về hướng bay gần đây của loài Rồng.
Những bá tước trẻ tuổi đang tăng cường hàng phòng thủ ở địa hạt của họ, chuẩn bị đề phòng tình huống xấu nhất có thể xảy ra khi đối đầu trực diện với hang ổ của Rồng.
Trận chiến tranh giành Irene-same đã tạm thời trì hoãn.
……. Điều đó thật tuyệt vời, nhưng không phải tất cả đều nhờ vào Ngài Chỉ Huy hết đó sao? Tôi không làm ra thành tựu gì cả, nhưng thôi tùy thích mọi người.
Đức vua trông cực kỳ sảng khoái. Buổi trải lòng hôm nay như thế là kết thúc rồi đúng không? Tôi muốn về nhà quá.
“Ừm, ta có thể giúp ngươi việc gì khác không?”
“Đừng quá nóng vội, Cô Dâu Hiệp Sĩ Rồng.”
“Hừ!! Đức Vua… ngài biết là tôi ghét cái tên đó mà.”
Tôi ước mình có thể làm gì đó khiến Đức Vua sửng sốt đến mức quên tôi ngay lập tức!
Mặc dù tôi không biết sẽ làm như thế nào.
…… Ể?? Hưm?? Sao?? Tôi nên cẩn trọng với những gì tôi ước sao? Hoan hô, ý hay đấy.
Đại Ca trong trí tưởng tượng của em ơi, anh cũng có lúc nói ra mấy lời tốt đẹp!!
Đúng thế, tôi phải ngừng ao ước về những thứ tôi không nắm chắc được. Tôi phải hành động.
Tôi thả lỏng gương mặt và thưởng thức một tách trà hồng trà. Mm-hmm, vị rất thơm.
Nhưng trước tiên phải nói đến những chuyện xui xẻo. Mặt tôi nhăn lại đầy chán ghét, nhìn như thể tôi sắp phải tham gia rất nhiều buổi tập luyện.
Đức Vua trông thấy và vừa cười vừa quăng gối ra xa.
…… Tôi mừng khi thấy ngài vui vẻ đó, Đức Vua!?!?
Đức Vua ngưng cười, ông chậm rãi sửa lại đúng tư thế. Đáng lẽ ông ấy nên làm thế ngay từ đầu thay vì ôm cái gối đó.
“Hôm ta gọi ngươi đến đây để giúp ta làm chút việc vặt. Ngày mai ta muốn đến một nơi.”
“Tôi không làm đâu.”
Tôi vội từ chối, nhưng dựa vào những chuyện mới xảy ra gần đây thì rõ ràng tôi bị ép buộc phải làm. Tuy nhiên, tôi đã hiểu chuyện hơn!! Tôi sẽ từ chối bằng mọi giá!!
“Hưm. Ta hiểu rồi. Không còn lựa chọn nào khác.”
“Ngài nói sao?”
Hả? Đức Vua vừa nói rằng “Không còn lựa chọn nào khác hả??? Chúa ơi! Tôi không phải tham gia sao????? Đ-đúng là kỳ diệu!! Phép màu đã xảy ra!!
“Nhân tiện, ngày mai ngươi có bận gì không?”
“À… Ừm… ”
Tôi còn chưa nghĩ đến!!! Uống trà với Sara… không ổn lắm. Chuyện đó không thể được ưu tiên hơn lệnh của Đức Vua…
Aaa… Tôi không nghĩ ra gì khác… Chuyện gì có thể được ưu tiên hơn cả lệnh của Vua đây…
… À! Chính nó!!
“Tôi rất tiếc khi phải nói điều này, nhưng dạo này tôi thường hay mơ thấy ác mộng, cơ thể tôi không khỏe cho lắm…”
“Ôi. Chuyện nghiêm trọng đấy.”
Tôi là một quý cô có sức khỏe yếu, là một cô gái mong manh dễ vỡ. Tôi tỏ ra ngụ ý và hạ mình xuống. Được! Làm tốt lắm! Tôi đang thấy không khỏe! Sau đó, tôi chắp hai tay lại với nhau.
“Vì thế nên tôi định sẽ đến viếng đền. Xin ngài thứ lỗi, nhưng tôi không thể…”
“Hưm. Thôi được rồi, ngươi ráng chăm sóc bản thân cho tốt đấy.”
…… Hả??? Ngài ấy lo lắng cho tôi sao??? Gì thế? Một cái bẫy sao?? Trong tưởng tượng tôi hiện ra hình ảnh Đức vua đang mỉm cười hiền từ.
“Ta bất ngờ khi nghe ngươi nói sẽ đến đền đấy. Viếng đền sẽ giúp thân thể và linh hồn ngươi hồi phục.”
Ngài ấy thật sự lo lắng cho tôi sao??? Quào. Tôi sẽ đến viếng đền thật, nhưng lừa ngài ấy như thế thì có hơi…
“Thật trùng hợp đấy.”
“… Sao thưa ngài?”
Tôi sửng sốt. Hả? Trùng… hợp sao…?
“Đền cũng là nơi ta đang muốn đến.”
Đức Vua nhoẻn miệng cười. Aaa!!! Tôi mới là người bị lừa!!!