Chương 19
Bức tượng nữ thần Vishnu tráng lệ ẩn hiện trước mắt tôi. Vishnu là nữ thần biển, cả nước tôi đều tin thờ ngài ấy.
Đôi mắt hiền từ quan sát người dân đến viếng thăm mình cùng hai cánh tay dang rộng ôm trọn lấy muôn loài.
A! Ngài Vishnu thật quá đỗi nhân từ! Xin hãy rủ lòng thương với con vì con sắp phải đối mặt với những thử thách!! Xin hãy cứu lấy con nếu ngài linh ứng!!
Con là Rururia đến từ đền thờ ở thủ đô, người vô tình mang một danh xưng đáng xấu hổ.
Chúa không phân biệt địa vị xã hội hay giới tính của một người… hay thậm chí với những danh xưng của họ. Tất cả mọi người đều là con của thần Vishnu.
Vì lẽ đó nên đây là nơi mà cả dân thường cũng như giới quý tộc đều đến để cầu nguyện.
… Nhưng vì lý do an ninh, nó không dành cho tầng lớp quý tộc cấp cao.
Tôi nghĩ là mình trông có phần dễ sợ lúc cầu nguyện, xung quanh tôi bây giờ không có ai cả dù nơi linh thiêng này chào đón tất cả mọi người.
Bạn biết tôi không cắn người mà đúng không??? Tôi là một quý cô đấy.
“… Ừm, có phải cô là tiểu thư Rururia Talbot không?”
Người đó hỏi tới từ đằng sau bằng tông giọng sợ sệt.
Aaa!! Tôi không muốn quay lại!! Tôi đoán sẽ có chuyện xảy ra nếu tôi làm thế.
“Không phải cô sao??? Ôi không, vậy cho tôi xin lỗi!!”
Ác quỷ trong tôi thì thầm với tôi rằng cứ để người ta hiểu nhầm và rời đi.
…… Chỉ vì đang ở trong đền thờ không có nghĩa là những lời thô bỉ không rơi xuống đầu tôi.
…… Tệ thật! Dù rất muốn về nhà nhưng khoảnh khắc đó cứ mắc kẹt trong đầu tôi. Đức Vua khuyên tôi đến đây. Lần này tôi chỉ cần đặt hết xuống thôi.
Để nó biến đi tôi ơi! A, tôi không cử động được!
“Hay tôi nên gọi cô là Cô dâu của Hiệp Sĩ Rồng đây?”
Tôi quay lại và nói một mạch tên mình.
“Xin chào, tôi là Rururia đây. Trước mặt tôi đừng gọi cái tên đó. Đừng bao giờ gọi tôi như thế.”
Gương mặt vị nữ tu chợt buồn khi thấy ánh mắt phàn nàn của tôi, cô ấy lấy tay che miệng lại. Này, cô không cần phải tỏ ra thất kinh vậy đâu…
“Mugagammgamomuga!”
“…… Tôi không biết người đang nói gì nữa.”
Khi thấy tôi nhìn, mặt cô ấy ửng đỏ, bối rối thả tay xuống giấu nó vào sau lưng.
… Cô có phải là nữ tu được chỉ định không thế????
Tôi nghe nói để trở thành mục sư, bạn phải hội tụ đủ phẩm chất và trải qua huấn luyện nghiêm khắc, huống chi là một nữ tu trong một ngôi đền ở thủ phủ hoàng gia đúng không?
Cô ấy giống con gái nhỏ hiếu động của một nữ tu hơn.
“À, nhân lúc mọi người đều ở đây, Xin chàoooo Hiệp Sĩ Rồng!… A không, tiểu thư R-Rururia, đi thôi!”
“Cảm ơn. Phiền cô chỉ đường cho tôi.”
Tôi có hơi khó chịu với vị nữ tu này, nhưng cô ấy đến để dẫn đường cho tôi nên chỉ có thể trông cậy vào cô ấy.
Ôi không, tôi là người cuối cùng đến. Những vị đang chờ đều là người có địa vị cao.
…… Tôi sẽ khẩn khoản cầu xin họ tha thứ.
“Ở-ở đây…”
Thôi nào Sơ, tôi không phải quái vật rừng xanh, xin cô đừng đứng cách xa như thế được không?
“Cô đến trễ rồi.”
“Xin thứ lỗi, ngài Pháp Sư.”
A, cuối cùng tôi cũng bị than phiền. Hì hì. Tôi muốn giải phóng tâm ma trong lòng mình nên tôi hy vọng họ có thể tha thứ.
“Cũng tốt mà. Tôi thấy Rururia thành tâm cầu nguyện vậy, chúng ta bỏ qua đi.”
“Cảm ơn ngài vì đã cảm thông cho tôi, Tổng Giám Mục.”
Quả là người phụng sự cho Chúa, ngài thật bao dung!!
Không phải mọi người đều thấy những lời thỉnh cầu của tôi hết rồi chứ!!?? Tôi sẽ đến phòng thờ nguyện và cúng trái cây cho thần Vishnu khi về đến nhà!!!
“Vậy bắt đầu thôi nào.”
Đức Vua cất giọng nói ôn tồn bắt đầu buổi gặp mặt mà tôi không hề muốn tham dự.
… Liệu chuyện này có thể kết thúc sớm hơn được không?
“… Như ta đã nói, không có mối tương quan nào giữa phép thuật và các vị thần hết!”
… A! Ngạc nhiên thật đấy! Ngài Pháp Sư ơi, ông vui lòng đừng nói gì cả.
Ê, a, ôi không, tôi sẽ không ngủ gật đâu, đúng chứ?? Không đâu, nghiêm túc đấy!!
“Vậy ông giải thích thế nào về phước lành? Loại phép thuật chỉ những mục sư có đức tin mới có thể sử dụng.”
Bây giờ họ lại đang bàn luận về những vấn đề nhỏ nhặt khác nữa, tôi nghĩ mình nên nghỉ thêm một giấc.
“Tôi vẫn không tin cô gái nhỏ này lại là ‘người đại diện cho tầng lớp quý tộc’ đấy.”
Tổng Pháp Sư nhìn tôi chằm chằm.
…… Tốt lắm! Họ không phát hiện ra tôi đang ngủ!!
Ngay cả tôi còn không tin nổi mình đang mang tước hiệu danh dự như thế. Nếu đó là trò chơi khăm thì nó đi quá xa rồi, thưa Đức Vua.
“Tôi cũng muốn hỏi về chuyện đấy. Chuyện là tại sao một người ngoài lại có mặt trong buổi họp hội đồng của chúng ta vậy.”
Không, không, cả hai người không cần phải tỏ ra đáng sợ vậy đâu, đến tôi còn không biết tại vì sao.
Theo như kế hoạch, tôi được Đức vua dẫn đến buổi họp “Hội Nghị Tam Quyền”, nơi Đức Vua, Tổng Pháp Sư và Giám Mục Tối Cao bàn luận sự tình với nhau.
Sau khi Đức vua ban lệnh về việc “tham dự buổi họp Hội Nghị Tam Quyền”, tôi trở về nhà trong tình trạng hết năng lượng.
Tôi về nhà và thấy Solan-kun đang chờ, anh ta bắt tôi phải tán gẫu uống trà cùng.
Anh ta đột ngột có mặt tại nhà tôi, còn mang theo rất nhiều bánh ngọt.
Tôi sẽ vui vẻ nhận lấy nó, cảm ơn anh rất nhiều.
Tuy nhiên, Solan-kun chắc chắn còn quay trở lại đây thêm nhiều lần nữa.
Anh ta nghe phong thanh rằng tôi sẽ tham gia buổi họp Hội đồng nên kể tôi nghe vô số điều về họ.
Anh nắm bắt thông tin nhanh thật, Solan-kun. … Anh gợi cho tôi nhớ về một người nào đó.
“Hội Nghị Tam Quyền” được tổ chức nửa năm một lần, đó là hội nghị diễn ra giữa những nhà cầm quyền tối cao của vương quốc, giữa hoàng tộc, giới pháp sư và giáo hội. Trước giờ tôi không biết gì về điều này.
Đó không hẳn là một diễn đàn để bàn luận những vấn đề quan trọng mà là một buổi gặp mặt chỉ để cho mọi người thấy thế cân bằng quyền lực giữa ba thế lực.
Anh ấy còn nói thêm về những vấn đề khác nữa nhưng tôi không nhớ được. Xin thứ lỗi cho tôi, Solan-kun.
Này. … Bây giờ nghĩ lại thì tại sao tôi lại bị gọi đến đó thế nhỉ????
Lúc ra về, Solan-kun đã cho tôi một nắm bùa may mắn (là những viên tinh thể phép thuật) dùng để bảo hộ tôi khỏi ngài Tổng Pháp Sư.
… Ể? Tôi có nên đem theo những viên đá may mắn này mỗi lần chúng ta gặp nhau không??? Ở Thăng Long Hội, Tổng Pháp Sư luôn miệng “Đến đây và chết đi!”, đó là lý do vì sao nó gọi là lễ hội đúng không??
Dù thế nào thì Solan-kun vẫn là một chàng trai tốt bụng. Anh ta nhắc về Irene nhiều đến đáng sợ, nhưng ngoài chuyện đó ra thì anh ta rất tử tế và sâu sắc. Anh ấy đã trở thành bạn tôi.
Sara cũng đồng tình, cô ấy vừa đóng dấu phê duyệt vừa nói “Đúng thế, không phải anh ấy hữu dụng giống một tấm khiên chắn lắm sao? Tớ đồng ý.
“Này tiểu thư, cậu có nghe tớ nói không thế?”
Tôi vẫn luôn luôn lắng nghe cậu nhưng tôi không thể nói với cậu về những điều tôi không biết.
Ông ta lén nhìn Đức Vua và ho khan.
… Ông có ý đồ gì đúng không?
“Ngài đừng trêu chọc cô ấy hoài như thế. Tôi là người gọi Rururia-jou đến đây.”
Hai người còn lại cũng hướng mắt về phía nhà Vua. Tạ ơn Chúa, Đức Vua! Hãy cho họ một lý do chính đáng đi!!
“Sau cùng cô ấy cũng không gia nhập giới phép thuật hay phục vụ cho Chúa.”
Ê? Thế thì tại sao phải là tôi vậy? Còn rất nhiều người khác giống tôi mà không phải sao?? Anh trai tôi, anh ấy là một ví dụ điển hình đấy!!!
“Thêm nữa, ngài có nói gì đi nữa thì cô ấy cũng là “Cô Dâu Của Hiệp Sĩ Rồng”. Cô ấy sẽ giải phóng giới hạn trong nhận thức của con người.”
Đức vuaaaa!!
Đòn công kích bất ngờ đó khiến tôi tức điên lên được. Đó không phải là trọng điểm!! Không đời nào tôi có thể mang đến sự thông suốt được!
Lúc đầu hai người vẫn còn đang tranh luận về “mối quan hệ giữa thần thánh và phép thuật”.
Tôi không quan tâm! Bình tĩnh nào, tôi không muốn nổi cáu!!!
…… Nếu tôi nói với họ… Họ sẽ nổi giận…
“Ồ, vậy nên là cô ấy à.”
“Tôi không nghĩ thế. (*) Mạch Ma Thuật của cô ấy rất… bình thường.”
(*) Mạch Ma Thuật: là một hệ thần kinh giả trải khắp cơ thể con người và là thứ quyết định xem người đó có đủ tư cách để trở thành một pháp sư hay không. (Theo TypeMoon Fandom)
Aaa… Tôi muốn độn thổ quá. Không, cho tôi về nhà đi…
Tôi chỉ là người thường thôi nên tôi có thể về nhà được không?
“Liệu chúng ta có nên lắng nghe suy nghĩ của cô ấy về chuyện này không?”
Hừ!! Tôi không nghĩ gì hết!!
Đại caaaaa!!! Cứu emmmmm!!!
Anh trai trong tưởng tượng của tôi đã bỏ rơi tôi, anh ta kêu tôi nên đối mặt với thực tế, tự làm tự chịu đi…
Tôi sụt sịt…
“Được thôi, nghe thử xem nào…”
Tổng Pháp Sư tin rằng “Phép thuật được hình thành bằng cách sử dụng những yếu tố ma thuật thuần khiết và không có liên hệ gì với sức mạnh của thánh thần.”
Tổng Giám Mục lại có niềm tin với việc “Phước lành chỉ có thể do mục sư tạo ra, vì thế nên mọi loại phép thuật đều do thánh thần chi phối.”
… Khỉ thật, họ nói không khác gì nhau. Chẳng phải chúng đều thuộc phạm trù học thuật sao?
Tôi sẽ chỉ nói linh tinh. Dù tôi có nói gì đi nữa thì cuối cùng một trong hai người cũng sẽ phản bác lại thôi.
“Phước lành là một hình thức ban phúc của Nữ thần Vishnu, và những loại phép thuật khác không phải cũng được vận hành bởi những yếu tố ma thuật tương ứng hay sao?”
Ồ? Một câu nói vu vơ nhưng lại khá ổn chứ nhỉ???
“Hưm, một người nghiệp dư sẽ nói như cô. Thậm chí những hiện tượng xảy ra khi thần Vishnu ban phúc cũng nằm trong phạm trù các yếu tố phép thuật.”
“Bất kỳ ai sử dụng phước lành đều có thể vận dụng mọi yếu tố ma thuật ngươi không thấy sao? Không phải là do tầm nhìn của ngươi hạn hẹp khi cho rằng chúng không liên quan đến nhau sao?”
Cả hai người họ đều nóng giận!!!
Eeeei… Tôi nên nói thế nào đây!!
“Ngay từ đầu ‘Sức mạnh của Chúa’ là cái gì đó rất mơ hồ rồi, cô chỉ tốn công phân tích thôi, cô gái trẻ à.”
“Tôi không quan tâm cái người theo chủ nghĩa vô thần này nói gì, nhưng Quý cô Vợ của Hiệp Sĩ Rồng này, không phải có đủ bằng chứng cho thấy rằng chỉ những ai tin vào Thánh Thần mới được ban cho phước lành rồi sao?”
Hở? Hở???
Dù đang nói chuyện với tôi nhưng Tổng Pháp Sư và Tổng Giám Mục đang nhìn nhau trừng trừng.
Hai người này bị làm sao thế? Họ có phải là bạn của nhau không thế? Hay là không? Dù sao hai người có thể đừng ngắt lời tôi được không…
… Còn nữa, Tổng Giám Mục… Cầu xin ngài đừng gọi tôi bằng cái tên đó……