Dưới sự chứng kiến của Điện hạ và hoàng thân của anh ta, các cáo buộc đã được bác bỏ. Ngay sau đó thứ hoàng tử (em trai của Điện hạ) đưa ra tuyên bố “Irene, cô được phép hủy hôn. Ta rất mừng cho cô!”.
Các hiệp sĩ nhẹ nhàng áp giải thái tử và Maria-san đi, hai người họ sững sờ đến nỗi trông như người mất hồn. Vậy là anh ta bị tước quyền thừa kế rồi đấy hở.
Nhờ vào tài giải quyết nhanh gọn của Hoàng thái tử, tiệc tốt nghiệp vẫn tiếp tục diễn ra sôi nổi như thể vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì hết vậy.
… Thật sự ổn chứ hả? Chỉ như vậy thôi sao???
Nhiều chư vị hầu tước có vẻ đang bước về phía tôi, bỗng dưng bị chú ý chỉ vì màn kịch Điện hạ gây ra, tôi vội lui về một góc tránh mặt họ. Thật tình, phần thưởng đặc biệt đã vụt mất chỉ vì màn kịch đó.
Tôi cứ ngỡ chiến thắng trong tầm tay sau khi tiệc gần tàn. Tôi thậm chí còn nhờ người phục vụ gói giúp một phần bánh mang về nữa.
Ah… Tai họa này gần như làm hỏng lễ tốt nghiệp của tôi, nhưng thôi, không để tâm lắm. Tôi thật sự chỉ muốn về nhà ngay lúc này. Lúc chen chân theo đám đông đi về phía lối ra thì tôi nghe tiếng gọi từ đằng sau. Tôi giật mình. Là ai vậy???
“Rururia Talbot-sama, Irene-sama muốn gặp mặt cảm ơn tiểu thư. Tiểu thư vui lòng đi theo tôi chứ?”, người đầy tớ điển trai và lịch thiệp của Irene cúi người mời tôi.
Haizz, đường về nhà sao mà xa xôi quá.
“Tôi lấy làm vinh dự, nhưng tôi đơn giản chỉ nói sự thật thôi,” Tôi giấu mong muốn về nhà đằng sau nụ cười. Nhưng đâu thể muốn về là về khi ta bị con gái Công tước mời đến gặp mặt.
… Tôi chỉ còn cách phải đi theo thôi. Thật sự không còn lựa chọn nào khác…
“Không đâu, tiểu thư đã làm một việc rất tuyệt vời. Không phải ai cũng can đảm đứng lên chống lại Điện hạ như tiểu thư.” Người tùy tùng cười khen ngợi tôi, nhưng tôi chẳng cảm nhận được gì hết.
Tôi từ chối để anh ta hộ tống mình và chỉ đi theo sau.
Những người này ấy, kể cả khi chỉ là tôi tớ thì vẫn có fan hâm mộ hẳn hoi. Làm ơn đừng lôi tôi vào!!! Tôi đang run lắm đây này!!
Ý tôi là, ngay từ đầu nụ cười của người này đã không thành thật.
Nó không có chút thành ý nào hết. Tôi cảm thấy mình sẽ bị bắt nếu dám làm gì sai trái trước mặt anh ta!
Kể cả khi tôi có là con gái ruột của bá tước đi chăng nữa!!
Đi theo sau anh ta mà mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi. Tôi muốn về nhà quá!
Irene-sama thực sự được nhiều quý tộc yêu mến. Tất cả bọn họ còn đều rất đẹp trai (hihi). Không phải tôi ganh tị với cô ta đâu! Dù gì thì về nhà tôi cũng sẽ được thấy anh trai mình, anh mình cũng rất đẹp trai, vậy nên liên quan gì đến tôi.
Trong lúc tôi còn đang mơ mộng thì đã gần đến nơi rồi.
Anh người hầu gõ nhẹ cửa, một cô hầu gái xinh đẹp và giỏi giang bước ra. Đó là hầu gái của Irene-sama mà đúng không?
“Tôi đưa Rururia Talbot-sama đến đây ạ.”
“Mời vào.”
Tôi nghe theo hướng dẫn lẳng lặng bước vào trong. Tôi chỉ muốn rời khỏi đây. Cho tôi về nhà đi. Tôi muốn được về ngay bây giờ.
“Chúng tôi đã đưa Rururia Talbot-sama tới rồi ạ.”
“Hãy vào đi.”
Thế nhưng, khoảnh khắc nhìn vào căn phòng ấy…
— Tôi rời đi ngay bây giờ luôn được không?!!
Sau một hồi mất hồn, tôi khẽ nhún gối cúi chào, cẩn thận để trông nhã nhặn nhất có thể.
“Cảm ơn vì đã mời tôi đến. Tôi là Rururia, con gái Bá tước Talbot.”
Vâng, nhưng có mỗi Irene-sama thôi mà phải trang trọng đến như thế này sao?
“Tiểu thư cứ thoải mái đi, đừng để ý chúng tôi.”
Này rõ ràng không thể mà!! Ah, thần kinh tôi mà yếu thì có khi tôi đã xỉu ngang rồi… Cái tinh thần thép không đúng lúc này thật đáng ghét.
“Tôi rất vinh dự được gặp ngài, thưa Quốc vương.”
Xin giới thiệu mọi người các chư vị trong phòng đây.
Đứng đầu là Quốc vương, kế đến là con trai thứ của ông và hoàng tử của nước láng giềng, cũng là chỉ huy các hiệp sĩ (hay tên khốn mang ý định giết người), hiệu trưởng học viện (một hầu tước) và cuối cùng là Irene-sama (con gái công tước) và một người hầu.
Áp lực trong phòng này lớn quá, tôi nói không nên lời nữa! Có quá nhiều thế lực chính trị tập trung ở đây, thật sự đau khổ mà. Làm thế nào mà những người hầu kia bình tĩnh quá vậy… ? Các người có thực sự là người hầu không???
“Ngẩng mặt lên đi. Chúng tôi chỉ tình cờ tập trung lại ở đây thôi, đừng căng thẳng quá.”
Người vừa lên tiếng là ngài công tước, cũng là con trai thứ của Quốc vương. Tôi thực sự muốn giật tung mái tóc vàng kia của anh ta.
“Hãy ngồi ở đây đi, quý cô Rururia.”
Mặc dù tôi vừa tốt nghiệp xong nhưng thưa hiệu trưởng, ông có thể nào giúp học sinh của mình khuyên mấy người này ra khỏi phòng được không?
“Vậy tôi xin phép.”
Ế? Tôi được chỉ định ngồi ở ghế cạnh chỉ huy các hiệp sĩ (tên khốn có ý định giết người)??! Tôi cố ngồi cách xa anh ta nhất có thể.
“Rururia-Jyou , tôi thật sự biết ơn cô vì đã nói ra sự thật.”
“Thưa ngài, với tư cách là thành viên của giới quý tộc, tôi chỉ làm theo những gì được kỳ vọng mà thôi.”
Hoàng tử của nước láng giềng, người lúc nãy đã xoa dịu bầu không khí, đang trò chuyện với tôi như thể chúng tôi thân thiết từ lâu rồi. Quái lạ, vị này có tiếng là luôn cự tuyệt và giữ khoảng cách với phụ nữ mà.
“Cô khiêm tốn quá, Rururia-Jyou. Tôi cũng có mặt ở đó và cô làm tôi ngạc nhiên lắm.”
“Cảm ơn lời khen của ngài, hiệu trưởng.”
Không biết vì lý do gì mà một người nổi danh là không bao giờ dành lời khen cho ai như hiệu trưởng học viện này lại thả lỏng cơ mặt nghiêm khắc mà khen ngợi tôi. Hàng dài các phò mã ai ai cũng ưa nhìn, nhưng rõ là các hầu tước phát ngán lên được với điều này đến nỗi họ phải chủ trương khước từ hết tất cả. Tôi cũng không hiểu nổi.
“Tôi thậm chí còn không dám nói to trong lúc đó. Thật sự biết ơn cô nhiều.”
“Cảm ơn những lời có cánh của ngài, hoàng tử Harold.” Al-Fayed – hoàng tử vương quốc láng giềng, người được biết đến là độc mồm độc miệng không biết thế nào đã tỏ lòng biết ơn tôi mà chẳng hề thấy mảy may châm chọc. Anh ta mang vẻ phong nhã đẹp trai đúng chất một hoàng tử, nhưng ai trong đất nước này, kể cả anh ta cũng tự biết là mình không thích phụ nữ vì suy nghĩ rằng phụ nữ rất phù phiếm. Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.
“…”
Này! Lên tiếng đi chứ ngài chỉ huy! Hòa nhập với mọi người đi nào!
Đúng như cái tên của mình, Ngài Chỉ Huy (hay tên khốn có ý định giết người) là người lạnh lùng có tiếng. Nhưng dù có không biểu lộ cảm xúc, nó vẫn không ảnh hưởng đến độ đẹp trai của anh ta. Vâng, dù như thế nhưng ít ra thái độ anh ta vẫn thích hợp và đỡ đáng sợ hơn so với những kẻ kỳ thị phụ nữ đột nhiên lại tỏ thái độ khen ngợi tôi.
Thật sự mà nói thì không phải tất cả những tên này đều căm ghét phụ nữ hết??
“Rururia-Jyou. Tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn cô… Tôi không nghĩ cô sẽ chịu lên tiếng… ” Dù đang ngồi nhưng Irene tiểu thư vẫn cúi thấp đầu bày tỏ lòng biết ơn. Đi kèm lời nhắn nhủ là nụ cười buồn của cô, và rồi những tên đàn ông xung quanh tôi đồng loạt tiến đến an ủi cô.
Thật tình… Đây lại là một trò hề thứ hai mà.
Thật nực cười hết sức khi tôi bỏ qua hết mọi lời nhận xét của họ để đẩy nhanh tiến độ câu chuyện.
Sau khi chứng kiến đủ Irene-sama được cưng chiều như thế nào, Quốc vương dõng dạc gọi tôi. Tiện thể, sao ngài lại xuất hiện ở đây vậy?
“Như điều mọi người vừa nhắc đến, chúng ta mang ơn ngươi rất nhiều. Ta muốn ban thưởng cho ngươi. Ngươi có yêu cầu thứ gì cụ thể không?”
“Hả!” Điều gì nghe điên rồ vậy!
Tôi không cần đâu, thật sự không cần gì cả. Tôi xuất thân từ một gia tộc cấp thấp. Cả gia đình tôi mắc bệnh đau dạ dày, xin hãy tha cho chúng tôi. Chúng tôi chịu không nổi những việc như thế này.
Rõ ràng tôi không thể từ chối ngay tại đây được, nhưng tôi không muốn phải gánh nó một mình. Đại ca ơi, đến lúc cho anh trổ tài rồi!
Trong lúc bâng quơ nghĩ đến việc chuyển hết trách nhiệm cho anh trai mình, tôi tưởng tượng ra cảnh ông ấy vừa ôm cái bụng đau vừa than thở rồi kêu là việc đó bất khả thi lắm. Chờ đã, đúng rồi ha! Tôi vốn là con gái của một vị bá tước. Cha có thể bảo vệ mình mà!
“Thưa Quốc vương, liệu có ổn không khi tôi để người khác định đoạt việc này?”
“Đương nhiên là được. Cứ nói với ta”.
Tôi cảm thấy bầu không khí xung quanh đang lạnh dần, nhưng ai thèm quan tâm. Tôi mà quá để tâm tới họ thì tôi sẽ thua cuộc. “Nếu được thì tôi muốn để cho người đứng đầu nhà Talbot, tức là cha mình quyết định thay tôi.”
“Ngươi chắc chắn đúng không? Nhưng như vậy vẫn được.”
“Cảm ơn lòng tốt của Ngài. Hy vọng Ngài bỏ qua cho việc vài ngày sau cha mới có thể đến gặp Ngài.”
Được rồi. Bây giờ tất cả đứng dậy chào nhau nào. Tuyệt vời, chỉ trong một bước mà tôi đã ném được toàn bộ trách nhiệm cho cha mình. Ổn rồi, tôi sẽ mua ít thuốc dạ dày trước khi về nhà. Ôi thần linh ơi, xin hãy bảo vệ chiếc dạ dày yếu của cha con.
“Ngươi biết đấy, ngươi có thể tham lam hơn bằng việc chọn cho mình một vị hôn phu từ đám nhóc này rồi.”
“Bệ hạ,” thứ hoàng tử trừng mắt nhìn cha mình đang vui vẻ nói. Không sao đâu, tôi không để mắt tới ai trong căn phòng này cả. Tôi thấy trước được rắc rối nếu tôi dính líu tới bất kỳ ai trong số này. Giả sử chúng tôi có hàng ngàn hàng vạn thuốc dạ dày ở nhà, nó vẫn không đủ đâu.
Tôi thấy có lỗi với Quốc vương, nhưng tôi chỉ mỉm cười phớt lờ lời ông đề nghị. Ôi thần linh ơi, mỉm cười thật sự rất tiện.
“Mà này… Nếu cô không phiền thì đến dự tiệc trà với ta vào tuần tới đi.”
Chao ôi, cô muốn làm bạn với tôi sao, Irene-sama? Đó là lý do cô mời tôi đến? Hưm, bây giờ mà nghĩ về điều này, Maria-san cũng như tôi, cô chỉ có một vài người bạn là nữ. Khoan đã, Irene-sama, không có bạn nhưng còn những người tôn thờ cô thì sao??
Irene-sama trông khá đáng yêu khi tỏ vẻ hào hứng với cuộc hẹn này. Mọi người xung quanh tôi… Đừng để bị mê hoặc đấy!!
Thế nhưng…
“Tôi rất hân hạnh khi được mời. Nhưng tôi dẫn theo Sara Wales, con gái của ngài Bá tước được chứ?”
Việc tôi ngỏ ý dẫn bạn thân theo đã ngầm ý rằng tôi không muốn dành thời gian cho bất kỳ ai khác. Xin lỗi nhé, Irene-sama. Chỉ là nếu tôi thành bạn bè với cô có nghĩa là tôi sẽ phải liên quan đến mấy người khác trong phòng này nữa. Irene-sama cũng có vẻ khá tự cao, vậy nên tôi có thể sẽ dính vào rắc rối cùng với cô ấy.
Thật lòng xin lỗi Sara vì để bạn vô duyên vô cớ bị lôi vào mớ hỗn độn này.
Irene tỏ vẻ không vui trước phản ứng của tôi (nhưng tôi thấy không sao cả) và cả đám đàn ông trong phòng bắt đầu bày tỏ sự phẫn nộ.
“Tôi rất bất ngờ khi nghe cô từ chối lời mời của con gái công tước đấy.” Aa, cái mồm độc địa đó quay về rồi. Hoàng tử ạ, thái độ lạnh lùng này của ngài tốt hơn nhiều so với lúc nãy đấy. Nhưng tôi không phải dạng người thích bị ngược đãi đâu nhé.
Các người nghĩ một cô gái sẽ nhượng bộ nếu cứ nhìn trừng trừng cô ta như thế hay sao? Xin lỗi, nhưng mà quyết định đã được đưa ra rồi.
“Cô bạo gan hơn tôi nghĩ ấy!” Thứ hoàng tử thở dài. Tôi thành thật xin lỗi về chuyện này.
Tôi không biết là chủ ý tôi rõ thế nào, nhưng tôi vội mở hờ quạt và đặt nó trước miệng. “Tôi rất lấy làm tiếc Irene-sama! Trùng hợp là tôi cũng có hẹn tiệc trà với Sara vào tuần tới, vậy nên… ”
Vâng, đó hoàn toàn là một lời nói dối, nhưng không sao bởi vì đôi khi tôi cũng làm cái cớ cho Sara để cô ấy được lang thang quanh thị trấn.
Những người đàn ông kia dường như không vui vẻ mấy, nhưng tôi không còn sợ hãi họ nữa. Tôi còn cảm thấy có lỗi với họ nữa là. Họ lớn tuổi hơn tôi (thành thật mà nói thì nhiều người đáng tuổi chú bác của tôi) nhưng họ đang nhìn chằm chằm một cô gái tuổi mới mười sáu thôi. Thật đáng khinh.
Ôi không, tôi thấy Quốc vương đang nhìn về phía mình và thứ hoàng tử thì đang dùng ánh nhìn lạnh lùng đánh giá tôi, mặc dù chúng tôi đang ở trước mặt nhà vua. Này, không phải trước đó các người muốn cảm ơn tôi sao? Cách cư xử này là thế nào? Thôi được rồi, tôi cũng không quan tâm đâu, vì vậy xin vui lòng cho tôi về nhà đi.
Quốc vương, người có vẻ quan tâm nhiều đến tôi nên đã dành những lời tuyệt vời cho TÔI – người nhìn thế nào cũng trông rõ là mệt mỏi.
“Ngươi là một cô gái rất thú vị! Hẳn hôm nay ngươi đã rất mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Đội ơn ngài!! Vậy thì tôi không khách khí.”
Tôi vô ý mà lấy hết sức nói cảm ơn ngài, mà thôi, sao cũng được. Cuối cùng tôi cũng có thể về nhà rồi!
Mặc dù vậy, hãy giữ bí mật chuyện tôi quên mua thuốc dạ dày vì mải chơi trên đường về.
“Đó là cách mà một nhóm những người lớn dùng để đe dọa, buộc một cô gái trẻ phải làm bạn của Irene-sama. Thật là một chuyện khủng khiếp đúng không anh trai?”
“Đó là kết luận của em qua những gì em nghĩ thôi đó sao?” Anh trai lầm bầm rằng đang đau dạ dày. Vâng, tôi chỉ nói sự thật nên điều đó không thể tránh khỏi. “Còn nữa, bằng cách chuyển phần thưởng của Quốc vương cho cha… em lại làm cha ngất xỉu.”
Đúng rồi. Chúng tôi đã có buổi họp mặt gia đình ngay khi tôi trở về nhà. Tôi báo cáo về sự việc ngày hôm nay cho cha và mẹ, kết quả là cặp tình nhân ấy nhất trí cùng nhau ngất xỉu luôn.
Cha được bác quản gia đỡ về giường, trên đường đi ông luôn miệng lẩm bẩm “Tại sao… tại sao vậy… ” Còn mẹ thì được anh trai tôi đưa về giường.
Tôi không muốn bị khiển trách vì đã chấp nhận phần thưởng của Quốc vương và bị nói là chắc hẳn con đã làm gì quá đáng rồi.
Anh trai nhìn tôi nhún vai rồi ôm lấy bụng mình. Ôi không, tôi phải làm gì đây… Sẽ ổn thôi, anh trai à.
“Không phải phần thưởng thường chỉ là tiền thôi sao?”
“Nhưng nếu ta ra giá một số tiền cụ thể sẽ bị xem là thiếu tôn trọng … ”
Hẳn vậy rồi. Điều này xảy ra với tôi rồi nên tôi đã ném trách nhiệm đó cho cha mình.
“Nhưng ngoài việc đó, anh nghĩ gì về đám người phiền toái đó, anh trai?” Tôi nhớ lại đoàn tùy tùng của Irene-sama (cười to). Thành thật mà nói, họ dường như có vấn đề hơn cả Maria-san nữa.
“Ah, đúng rồi… Bây giờ cuộc hôn nhân của Irene-sama đã bất thành, một trong số họ chắc chắn sẽ cầu hôn cô ấy.” Anh trai tôi rên rỉ, nếp nhăn hằn lên trên ấn đường. Sau tất cả, khả năng cao là những người quyền lực nhất trong vương quốc này sẽ đấu tranh để có được cô gái xinh đẹp độc thân này (haha). Thậm chí còn có thể nổ ra một cuộc nội chiến.
Vâng, chỉ có thể là vậy thôi.
“Cố lên đại ca!!”
“Em cũng nên nghĩ về chuyện đó đi!!” Ư… Dạ dày của tôi !!”