Chương 20
Hai người họ liên tục tranh luận với nhau thông qua tôi. Họ không thể nói chuyện trực tiếp với nhau tại nơi này sao?
Tôi đối phó với cả hai bằng những câu như “Đúng rồi”, “Vâng”, hoặc là “Tôi hiểu rồi ạ”.
Cuộc tranh luận kết thúc ở đây được rồi chứ? Tôi muốn về nhà ngủ. Chúng tôi chỉ có nước uống, họ không thể cho thêm một ít bánh ngọt được sao?
Tôi từ tốn hớp một ngụm trà và bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh.
Các vị linh mục ngồi ở đâu trong căn phòng này thế? Tôi được dẫn đến đây, nhưng tôi không nhớ gì về đường đi, dù gì chúng tôi cũng đã đi qua rất nhiều trạm chuyển tiếp.
… Điều đó làm tôi nhớ đến vị nữ tu đã đưa tôi đến đây, cô ấy thật sự khiến tôi kinh ngạc. Tôi sẽ vờ như mình không nghe thấy những từ như “Hả?” hay “Chết tiệt” từ miệng cô ấy.
Tôi vẫn phải đến bàn luận với họ dù cho có không hứng thú với buổi gặp mặt này, kết quả là tôi chẳng thể nghỉ ngơi.
Không, từ đầu tôi đã không có hứng thú với nó. Hì hì.
A, không xong rồi… Tôi thấy buồn ngủ quá… Nhưng bây giờ không được… Họ sẽ phát hiện ra…
Có thể cơn buồn ngủ… sẽ giảm xuống… Nếu tôi nói gì đó…
A! Nghĩ ra rồi! Tôi tò mò về một thứ.
Hỏi hai vị thông minh xuất chúng này thử xem nào.
Tôi còn lơ mơ thế này thì lần tới tôi sẽ không được gọi đến buổi họp này nữa.
Không, tôi không phải đang giả vờ! Đừng có gọi tôi đến!!
Cuộc trò chuyện đang dần hạ nhiệt, hai người họ nốc trà như thể đã khát khô cả họng.
Nhưng nếu tôi không lên tiếng, Đức Vua sẽ tò mò hỏi chuyện sau đó! Ý tôi là thậm chí ông ấy còn tọc mạch hơn mức bình thường.
“A, tôi có một câu hỏi.”
“Là gì?”
“Câu hỏi gì thế?”
Cả hai người đều đồng thanh lên tiếng. Xung động vừa rồi vẫn chưa qua đi, hai người họ cùng nhìn về phía tôi.
Nhìn cách họ phản ứng như thế, liệu mọi người có nghĩ là họ thích tranh luận không?
“Tôi nhận thấy rằng số lượng quỷ dữ đã tăng lên và trở nên hùng mạnh vào lúc loài rồng xuất hiện ở đây, liệu đó có phải là do những con rồng gây ra không?”
Tôi hỏi một cách vô tư, nhưng hai người họ lại đột nhiên rơi vào im lặng. Ể? Không cần phải trầm tư như thế đâu… Tôi chỉ đang hỏi cho vui thôi…
“…… Có rất nhiều thứ để nói về mối quan hệ giữa rồng và quỷ dữ đấy.”
“…… Đúng thế. Để mà nói thì sự tồn tại của loài rồng vốn vẫn chưa có lời giải thích.”
A, họ không còn đối thoại thông qua tôi nữa và bắt đầu bàn luận ôn hòa với nhau rồi sao?
Hai người là bạn tốt của nhau đúng chứ?
Không thể nào, do tôi không hỏi một câu không quá phức tạp thôi.
Chờ đã, Tổng Giám Mục… Không… Chúng ta không cần phải quay về thời của Chúa đâu…
Còn về hành vi của loài rồng thì sao…? Đó không phải là thông tin tuyệt mật hay sao, ngài Tổng Pháp Sư??
“Hưm. Đến lúc giải tán rồi.”
Đầu tôi sắp nổ tung vì những ẩn ý chứa đằng sau chủ đề khó nhằn này, nhưng may mắn là tiếng nói của Đức Vua đã kéo tôi quay về thực tại.
Nó nguy hiểm và có thể biến thành thảm họa đấy! Bộ não ngu ngốc này của tôi!
Tôi là người hỏi, nhưng cuối cùng tôi lại không hiểu gì cả!!!
“Ồ, đã trễ thế này rồi sao… Lần tới ta sẽ mang theo ấn bản đầu tiên tiểu sử của Vị Vua Thông Thái nhé, Vợ của Hiệp Sĩ Rồng.”
“Tốt lắm, ta cũng sẽ mang theo tài liệu ghi chép quan sát về loài rồng gần đây của nhóm chúng ta, quý cô trẻ tuổi à.”
Chúng tôi vẫn chưa đưa ra kết luận nhưng nghe Tổng Pháp Sư và Tổng Giám Mục nói thì họ có vẻ khá hài lòng.
Nhưng mà tôi không cần những thứ đó, huống chi là xem qua nó!!!
Vấn đề là tôi không nghĩ mình được phép xem những thứ quan trọng như thế!!
Hưm? Nếu cuộc trò chuyện cứ tiếp diễn thế này thì… Không, không, không, không đúng. Không phải như thế đâu đúng không Đức Vua?
“Được rồi, hẹn gặp cô vào lần tới, Cô Dâu của Hiệp Sĩ Rồng.”
Tôi đang bị Đức Vua chèn ép… Nhưng mà lần tới, vậy bây giờ tôi cũng là một phần trong đó rồi sao????
Đức Vua nhìn tôi như muốn nói “Cô bị ép buộc.”
……… Tôi bị ép buộc!!!!!
“Ria, cậu bị chèn ép.”
Tận dụng câu nói “Cứ ghé qua bất cứ lúc nào” của Solan-kun, tôi đột nhập vào phòng thí nghiệm của cậu ấy. Đúng thật là Solan! Bằng tuổi tôi nhưng cậu ấy sở hữu rất nhiều phòng riêng!
Solan ở tòa tháp dành cho pháp sư, nơi gần với đền thờ nhất. Tôi hết cách nên mới đến tìm gặp Solan, hi vọng cậu ấy có thể lắng nghe tôi.
Solan nhìn có hơi ngạc nhiên, nhưng cậu ấy đang vui nên đã đi chuẩn bị trà. E hèm, tôi muốn có thêm một ít bánh ngọt nữa!
Cậu ấy mời tôi một loại trà có màu tím kỳ lạ, và tôi nốc hết trong một lần. Ôi chúa ơi, nó ngon không tả nổi.
“Thật á, chuyện đó diễn ra như nào vậy…?”
“Cậu nói sao…? Cậu không biết à?”
Solan-kun vừa thô bạo nhận xét vừa rót đầy cốc trà cho tôi.
Ôi những chiếc bánh táo bé xinh! Lớp socola tan chảy nhìn ngon quá đi!
Hả? Tôi không biết cái gì??
“Nếu chỉ nhìn bề ngoài thôi thì cậu không biết là phải rồi… Tớ nghĩ nó khá nổi tiếng đấy chứ.”
“Hả? Nó là gì thế??”
Bố mẹ luôn dạy tôi không nói chuyện trong lúc miệng đầy đồ ăn, nhưng mấy cái bánh ngon quá, hì hì!!!
“Cậu không biết là Tổng Giám Mục và Pháp Sư không được phép đặt câu hỏi về loài rồng sao?”
“Cái gì? Tại sao thế?”
… Tôi xin lỗi. Tôi sẽ cố hiểu, xin cậu hãy nói cho tớ nghe với Solan-kun.
Theo lời Solan-kun, Tổng Pháp Sư và Tổng Giám Mục không thân với nhau, nhưng cả hai người họ đều có niềm đam mê cuồng nhiệt với loài rồng.
Cách đây rất lâu, có một vị quý tộc đến xum xoe nịnh hót họ. Hễ có điều thắc mắc về loài rồng thì ông ta sẽ đến gặp hai người họ, và sau nhiều lần như vậy, lượng thông tin anh ta tiếp nhận nhiều đến mức khiến anh ta trở nên nhạy cảm quá mức. Và kể từ đó trở đi, ông ta không bao giờ bước chân ra khỏi nhà nữa và để cho con trai kế nghiệp mình. Câu chuyện nghe thật đáng sợ.
Tôi còn biết rằng ông ấy chưa bao giờ được thăng chức. Điều đó thật đáng xấu hổ.
Ể? Tôi đã hỏi họ một câu hỏi liên quan đến loài rồng…
………… Tôi bị ép buộc!!!!!
A nhưng tôi đã đến và làm thế… Không, không! Nếu không đi đến cung điện, khả năng tôi gặp Tổng Pháp Sư là rất thấp, và tôi cũng ít có khả năng gặp phải Tổng Giám Mục nếu không đến đền thờ ở thủ phủ! Thế nên mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Buổi gặp mặt sắp tới còn nửa năm nữa mới đến, nên hiện tại tôi không cần nghĩ đến nó!
Hưm? Nếu thế thì không phải lạ lắm sao?
Tôi là Cô Dâu của, không!! Tôi không thể tự gọi mình như thế được!! Ông ấy cứ nhìn tôi chằm chằm dù tôi mới là người bị gọi với cái tên như thế.
Nếu yêu thích loài rồng đến vậy, không phải ông sẽ là người đưa ra hàng đống câu hỏi sao? Nhưng tôi mừng vì họ đã không làm thế.
Solan-kun chỉ mở miệng cười nhạt khi nghe tôi hỏi.
“À, cái đó là thái độ ghen tị, ghen tị thôi ấy. Dù nó là tai nạn nhưng dù sao cậu cũng được cưỡi trên lưng rồng. Tớ nghĩ cả hai người họ đều đang ganh tị cả thôi!”
Cậu đang nói Tổng Pháp Sư và Tổng Giám Mục đấy à?
Cậu đang muốn chỉ Tổng Pháp Sư, bậc thầy phép thuật ở nước ta thật sao?
Cậu không ám chỉ Tổng Giám Mục, mục sư thân cận với thần thánh nhất đúng không?
“Chắc chắn họ rất tò mò nên họ sẽ tìm cách gặp cậu thường xuyên hơn, và hiện giờ họ đang rất hào hứng, cậu không nghĩ thế sao?”
“Khônggg!! Đừng mà aaa!!”
“Tớ không nghĩ đến thật… Tớ sắp nhạy cảm đến phát điên, nhưng tớ vẫn không muốn điều này xảy ra!!!”
Solan-kun vỗ vai tôi. Ánh mắt lãnh đạm đó của cậu ấy, liệu có thể nào…?
“Đúng vậy, Đức Vua, ngài ấy gài bẫy cậu đấy.”
“Tớ biết thế mà!!!”
Đức Vua gọi tôi đến đó vì ông ấy không muốn đơn độc trong cuộc cãi vã giữa hai người kia! Dạo gần đây tôi toàn gặp phải thử thách!
Con đã cầu nguyện với Ngài rất nhiều lần thưa Chúa!! Liệu có trễ quá không thưa Ngài!!?? Có quá trễ để con cầu nguyện không!??
“….. Của cậu đây. Cứ nói với tớ nếu không đủ nhé.”
Cậu ấy bỏ vào tay tôi một nắm hạt may mắn nhiều màu sắc (là những viên tinh thể phép thuật).
……. Cảm ơn cậu, Solan-kun.
Nhưng cậu có thể nào rủ lòng thương thay thế cho vị trí của tớ không!!! Ngài Solan!!!