Xin chào, tôi là Rururia đây.
Mọi người thắc mắc tại sao lại chỉ có mỗi tôi và người tùy tùng ở cung điện hoàng gia này ư? Để giải thích cho điều này, tôi cần phải tua lại chút đã.
Cách đây ba ngày, sau khi phục hồi tinh thần, cha tôi đã đi ngay đến văn phòng của ông ấy, vừa đi vừa phàn nàn rằng ông sắp hói đến nơi rồi. Thật lòng tôi còn muốn nói là cha nên lo lắng cho phần đời còn lại của mình thì hơn, nhưng phải tiết chế lại vì nói vậy thì thật ngỗ nghịch.
Về việc phần thưởng, cha tôi ra quyết định rằng: “Phần thưởng dành cho toàn bộ người dân trong hạt, không phải chỉ riêng gia đình ta.” Khi nghe lời cha nói như vậy, tôi thấy cha và mình rõ đúng là có quan hệ huyết thống.
Chúng tôi quyết định thông báo cho mọi người về việc ăn mừng anh trai tôi chuyển đến bộ phận khác. Chuyện diễn ra cách đây một tháng rồi, nhưng việc chuyển bộ phận không có nghĩa tước hiệu anh ấy cũng thay đổi theo và trong suy nghĩ của mọi người, tôi đoán họ nghĩ một buổi ăn mừng chẳng khác nào thừa nhận chuyện đúng là như thế.
Sau đó, cha đưa tôi một bức thư và dặn dò cẩn trọng.
“Đây là???”
“Quốc vương muốn tận tay trao phần thưởng cho con, đi một chuyến đến cung điện đi.”
Đừng, đừng, đừng mà! Không phải tôi đã đẩy hết việc này cho cha giải quyết rồi sao?!
Đó, gia đình tôi đã đẩy tôi đến cung điện này đây, họ còn cười rất sảng khoái nữa. Aa, không biết điều này có làm cho họ an tâm nhận phần thưởng hơn không.
Về phía tôi, Irene-sama rốt cuộc vẫn gửi thiệp mời, và Sara thì không ngừng phàn nàn kêu ca. Dù còn ba ngày nữa mới đến ngày gặp mặt Quốc vương nhưng tôi không thể thư giãn nổi dù chỉ một chút!
… Tôi xin lỗi, là nói dối đấy. Thật ra tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời cùng Sara đọc sách, thêu thùa và cùng thưởng thức những chiếc bánh ngọt. Sao? Có vấn đề gì à?
“Manya, tôi tự hỏi sao nó lại xảy ra vậy.”
“Đó là bởi vì Nữ thần May mắn phù hộ người đó.”
Thật là một người hầu nhẫn tâm! Ta sẽ không nghe theo bất kỳ lời cố vấn tình yêu nào của ngươi nữa đâu!
“Xin lỗi tiểu thư, bắt người phải chờ rồi. Quốc vương có một cuộc hẹn trước đó nhưng nó diễn ra quá giờ.”
Manya tuy không xấu xa nhưng cũng chẳng tốt đẹp lắm đâu. Cô ấy giỏi nhất chuyện đối phó với tôi thôi.
Tôi thở dài. “May quá, nếu Quốc vương có việc bận vậy thì liệu ta có thể nhận phần thưởng rồi về ngay luôn được không.”
“Tiểu thư có vẻ như cũng không tin nổi lời mình nói.”
Hẳn rồi… Ngài ấy sẽ rơi vào đủ loại rắc rối rối khi gọi tôi – cô con gái đến thay vì gọi cha tôi thôi. Sắp có chuyện rồi. Nhưng Manya à, cô biết là ai cũng có quyền ước mơ mà.
Tôi còn đang lơ mơ ngồi thì xe ngựa thì đã đi đến cung điện. Manya đã hoàn tất thủ tục đưa tôi đến nơi, sau đó một vài kỵ sĩ ra đón tôi vào phòng chờ và tôi yên lặng thưởng trà ở đó. Ưm, trà ngon!!
“Xin lỗi vì để cô phải chờ, Rururia-sama.”
Huhu! Tôi suýt phun ra hết số trà vừa uống nãy giờ vì sốc. Người đang đứng trước mặt tôi trông có vẻ thích thú lắm, nhưng tôi ngượng chết đi được.
“…Thứ lỗi cho tôi, Ngài chỉ huy.”
Phải rồi!! Đó là kẻ mưu sát (người chỉ huy các hiệp sĩ) !! Chỉ là tại sao hắn lại xuất hiện ở đây vậy?!
Anh ta vừa cười vừa nhẹ nhàng vươn người ra đỡ tay tôi rồi nói “Quốc vương ra lệnh cho ta hộ tống cô đến gặp ngài, thưa tiểu thư… Nhưng có điều… ” Mặt anh ta tái xanh vì cố nén cơn cười trong lúc nói. Giữ bình tĩnh nào Rururia, cười tươi lên.
“Tôi rất biết ơn anh.”
Biết làm sao đây. Tôi phải ráng chịu đựng. Thiếu niên này có trái tim mong manh dễ vỡ lắm a. Nhưng dường như anh ta không có ý định ngừng cười. Tôi mừng vì anh đang rất thoải mái đấy!
Anh ta nhận ra rằng tôi đang nhìn chằm chằm mình nên tên khốn thô lỗ và tàn ác đó mới cúi người xuống che ý cười.
“Xin lỗi vì đã tỏ ra khiếm nhã. Chỉ là… haha… Tôi ngạc nhiên quá… ”
Ai đi ngang qua đây cũng đều chú ý hai chúng tôi. Họ trố mắt trước cảnh tượng không bình thường này, một người chỉ huy nổi tiếng là lạnh lùng lại đang cười một cách mất kiểm soát.
“Tôi xem như đó là lời khen vậy.” Tôi cố mỉm cười bình tĩnh đáp lại, nhưng với tông giọng không vui chút nào.
Anh ta lại càng cười to hơn nữa! Làm ơn, ngài chỉ huy lạnh lùng đi đâu mất rồi ạ? Này, ngài chỉ huy?
Được rồi, ổn rồi nhưng mà bây giờ anh có thể thôi cười cợt không.
“Đây sẽ là một cảnh hiếm có ngàn năm đây.”
Cuối cùng, tên khốn thô lỗ này vẫn không chịu thôi đi dù chúng tôi đã vào phòng của Quốc vương. Tôi không tin nổi. Làm ơn đừng cười trước mặt Quốc vương như thế chứ, khiếm nhã thật sự.
“Xin lỗi vì đã đến trễ… ”, anh ta vẫn làm tròn bổn phận hộ tống của mình kể cả khi vừa đi vừa cười như thế. Anh biết mà, dám đùa giỡn với cảm xúc của một thiếu nữ thì anh sắp bị khiển trách tới nơi rồi!
Dù vậy, ở trường hợp của mình, tôi cảm giác như thể mình đang bị người ta xoay vòng vòng vậy.
“Tôi cảm kích lời mời của ngài, thưa Quốc vương.”
Bỏ qua tên khốn thô lỗ ấy đi, bây giờ tôi phải chào hỏi Quốc vương đã.
“Ta mừng là ngươi đến nơi an toàn. Nào, ngồi xuống đi.”
Tôi khá cảnh giác với Quốc vương, tâm trạng ngài có vẻ tốt, nhưng trước đó tôi nghĩ là mình nên cảm ơn tên khốn kia trước nên tôi xoay người về phía anh ta.
… Sao anh cũng ngồi luôn vậy?!
Tên khốn thô lỗ đó bỏ qua ánh nhìn nghi ngờ của tôi và lại phá lên cười lần nữa. (Này, nếu tinh tế một chút thì anh đã không phớt lờ cảm xúc tôi rồi!) Ngưỡng giận dữ của anh hôm nay có vẻ thấp nhỉ? Ngài Hiệp Sĩ Băng Giá (haha)…
Anh ta quay lưng lại với tôi nhưng vẫn không ngừng cười. Tôi đành miễn cưỡng ngồi cạnh anh ta vì chỉ có duy nhất một ghế ngồi còn trống.
“Ta tò mò về cảnh tượng lạ lùng này lắm rồi, nên trước mắt quên nhiệm vụ đi.”
… Quốc vương, đó chỉ nên là một ‘nhiệm vụ’ thôi nhé. Còn gì ở đây nữa vậy?!
Quốc vương đưa tôi một lá thư còn nguyên dấu bị che tên người gửi. Tôi vô cùng kính cẩn nhận lấy nó.
Nhưng hình như tôi không cần phải mở nó ra bởi vì nó đề cập đến cha tôi!
“Đây là phần thưởng cho gia đình nhà ngươi. Như đã viết trong thư, ngươi sẽ nhận được mười thùng rượu quý hoàng gia và trợ cấp cho dự án bảo hộ đê điều.”
Tuyệt vời! Cha ơi, chúng ta nhận được nhiều thứ có lợi lắm đây!!
Vì chỉ là một lời thỉnh cầu mờ nhạt nên phần trợ cấp đã bị trì hoãn trong khoảng thời gian dài. Nhưng nhờ có phần thưởng này, mọi người chắc chắn sẽ rất vui.
“Chúng tôi mang ơn ngài nhiều vô kể, thưa Quốc vương.” Tôi nói cảm ơn ngài ấy bằng cả tấm lòng nhưng ngài lại đột nhiên cười một tràng to. Lý do gì vậy??
“Dù cho thái độ có tồi tệ đi chăng nữa thì họ vẫn khá điển trai. Thiếu nữ này nhìn đống văn kiện và mỉm cười còn rạng rỡ hơn khi cười với mấy chàng trai nữa… Dù còn rất trẻ nhưng tâm hồn ngươi đã già cỗi thế rồi sao?
Ngài đừng nói quá thẳng thừng như vậy chứ, thưa Quốc vương.
“Hơ… không phải như vậy. Chỉ là tôi… ” Thành thật mà nói thì không phải do thái độ anh ta quá thiếu lễ độ hay sao?! Tôi nhìn sang Quốc vương, nét mặt ngài cho thấy là sẽ ổn thôi nếu tôi nói lời thật lòng. “Dù quan điểm của ngài có như thế nào đi nữa thì những vị này chắc chắn sẽ gây hại hơn là đem lại lợi ích cho tôi, trong khi phần trợ cấp sẽ có ích cho cả gia đình tôi cùng địa hạt cha tôi đang quản. Ngài so sánh như vậy không có ý nghĩa gì hết.”
Tôi có ảo giác nghe thấy anh mình đang hét to: “Ngừng lại đi!”
“Ôi không? Hại nhiều hơn lợi đấy!”
Quốc vương, sao ánh mắt ngài sáng bừng vậy? À không, ổn cả thôi, tôi sẽ không thắc mắc gì đâu nên làm ơn chỉ cần thả tôi về thôi! Ngài ấy đang tỏ ra uy quyền kinh khủng! Ta chỉ mới là một thiếu nữ thôi mà!
“Bây giờ ta hiểu ra rồi! Mắt nhìn ta đúng thật không sai.”
Tôi mừng là tâm trạng ngài ấy vẫn vui vẻ, nhưng tại sao thậm chí tên ngồi bên cạnh tôi cũng phản ứng vậy?! Tôi sẽ không nghĩ anh là “tên khốn thô lỗ” mỗi lần gặp anh nữa đâu, vì thế hãy giúp tôi thoát khỏi đây đi, ngài chỉ huy hiệp sĩ!
“Quốc vương, mọi chuyện đã sáng tỏ. Ta có thể tiếp tục với chủ đề chính bây giờ luôn không, thưa ngài.”
Không, không, chủ đề chính đã kết thúc. Anh đang nói gì vậy? Tôi. Muốn. Được. Về. Nhà.
“Ðúng, đúng như vậy.” Quốc vương gật đầu một cách mạnh mẽ, cười rạng rỡ tuyên bố phần tiếp theo. “Rururia Talbot! Từ thời điểm này trở đi, ngươi được chỉ định sẽ trở thành vợ của hoàng tử!”
Tôi sửng sốt đến nổi quên đi trọng trách của mình, tay nắm thành đấm trong vô thức.
Hơi, tôi phải từ chối bằng cách nào đây?!