Chuyện bên lề: Nàng hét lên dù không bị làm sao cả
Cái quái gì vậy?! Chuyện này khác xa trong trí tưởng tượng của tôi! Tôi được phong làm vợ hoàng tử, nhưng người ta lại nhốt tôi trong phòng này và không cho tôi tiếp xúc với anh ta.
Tại sao vậy?!
Tôi đã cầu cứu, cố xoay nắm cửa hay thậm chí đạp mạnh nó nhưng đều vô ích. Chuyện đáng ra đâu phải như thế này!
“… Có gì đó không đúng… Hẳn rồi, tất cả mọi người đều rất bất thường… ” Nói ra được làm tôi thấy nhẹ nhõm phần nào. Đây chỉ là một sai lầm tệ hại, hẳn là vậy.
Tôi chợt nhớ về một ‘kí ức’ từ khi còn rất nhỏ, lúc bấy giờ, nó vô cùng hấp dẫn đối với một đứa trẻ là tôi. Hẳn là ai cũng mong muốn được một anh chàng quý tộc điển trai đem lòng yêu thương đúng không? Rằng đáng lẽ ra tôi đã có thể là công chúa, là hầu tước phu nhân hay trở thành vợ của người sẽ trị vì các pháp sư trong vương quốc khi tôi bước chân vào ngôi trường này.
Cha và mẹ hay làm khó tôi, bảo rằng tôi nên học theo các lễ nghi phép tắc nhưng tôi thấy nó không cần thiết nên chưa bao giờ tôi chịu chú tâm học hỏi.
Bất kể tôi có như thế nào, tương lai của tôi vốn đã được định sẵn từ trước nên tôi cứ mặc sức ăn, chơi và ngủ thỏa thích.
Nhưng tại sao, tại sao chứ?!
Rầm.
Cánh cửa đột ngột mở ra, tôi thấy cha với gương mặt sợ hãi đứng trước cửa.
… Điện hạ vẫn rất tốt dù xét mặt nào đi nữa, người sở hữu một gương mặt hiền từ cùng mái tóc vàng thu hút dù không giống với những gì tôi tưởng tượng. Tôi lớn tuổi hơn Điện hạ, nhưng được một anh chàng đẹp trai thì thầm những lời ngọt ngào bên tai như vậy thì cũng không tệ. Tim tôi như được sưởi ấm khi chợt nghĩ về Điện hạ.
Đột nhiên tôi cảm giác từ má truyền đến một cơn đau điếng.
“Ngươi không xứng đáng làm con ta?! Sao ngươi lại cố chấp để rồi làm mọi chuyện thành ra thế này?!”
Cha vừa đánh tôi sao?? Trước giờ ông luôn ôn tồn với tôi, chưa bao giờ ông đánh tôi cả. Tôi còn đang ôm mặt thì cha đã lên tiếng:
“… Tại sao con lại làm thế?! Ta sẽ phải dành cả đời để xin lỗi chỉ vì điều này… ”
Cả đời sao?? Dù vậy thì cha cũng đâu cần phải làm thế, chỉ tại con đã như vậy thôi sao?
“Không cần phải như thế đâu.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Tôi cố tình quay lại tìm kiếm chủ nhân của giọng nói chỉ để không nhìn thấy cha đang khóc.
Đó là giọng của tên chỉ huy, hắn ta sở hữu đôi mắt xanh nhạt và mái tóc màu bạch kim thỉnh thoảng ánh lên màu lam nhạt khi tiếp xúc với ánh nắng. Không những vậy, gương mặt điển trai của hắn còn vô cùng phù hợp với danh xưng Hiệp Sĩ ‘Băng-Giá’. Thế nhưng khi nhìn thấy anh ta, tôi gần như tê liệt.
Cả một bầu trời đáng sợ a.
Tôi sợ hãi người đàn ông này đến nỗi không dám đảo mắt, động đậy hay làm ồn. Tôi bất động khi thấy hắn ta nhìn mình, không, tôi thậm chí muốn chôn chân ngay tại đây. Cứ nhìn thấy anh ta là tôi không thể chịu đựng được.
“Chúng tôi không muốn mất đi một chư hầu tài giỏi như cô đâu.”
“Ôi không, chúng tôi không xứng với những lời đó đâu… ” Cha vừa nói vừa bắt đầu rơi nước mắt.
“Nào, ta phải loại bỏ thứ này trước đã.”
“Hả?”
Trong phòng rất tối nên tôi không nhìn rõ, tay hắn ta đang kéo lê một vật gì đó rất nặng.
“Đó là… ”
“À, một tên thích khách được một trong những người yêu mến Irene-sama cử đến thôi.”
Đến để ám sát cha tôi sao? Hay là… Không, không thể nào là tôi được!!
“Tôi trả ơn ngài bao nhiêu cho đủ vì đã bảo vệ con gái tôi đây.”
“Không cần đâu, nhưng ta muốn ngươi tự mình giải quyết chuyện này.”
Cha tôi nhắm nghiền mắt khi nghe thấy như vậy. Sau đó, ông nói: “… Tôi e là con gái tôi sẽ được đưa đến tu viện.”
“Ta hiểu rồi. Chúng ta sẽ làm theo lời ông.”
Chờ đã, cái quái gì đang xảy ra đây! Tôi hét lên và ngất ngay tại chỗ.
Khi lần nữa mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang ở trong căn phòng quen thuộc. Hóa ra chỉ là mơ, tôi vừa mơ thấy một cơn ác mộng kinh hoàng. Vừa vội thở phào nhẹ nhõm thì tôi nghe được vài giọng nói xì xầm từ phía bên kia cửa.
“… Tiểu thư thật sự nghe theo những gì họ nói sao?”
“Đúng vậy. Ngài bá tước đã rất giận dữ.”
“Ngài ấy không nổi giận mới lạ. Hôn phu của tiểu thư là Thái tử đúng không, còn là người vừa bị phế truất nữa.”
“Chính xác là vậy đó.”
Tôi nghe rõ tiếng họ cười khúc khích, nhưng tôi lờ đi sự thô lỗ khiếm nhã đó và cố tập trung nghe xem họ nói gì. Nào… Không phải lại đang mơ nữa chứ?
Họ đứng ngày càng gần cánh cửa nhưng lại không nhận ra rằng tôi đã thức giấc nên vẫn tiếp tục câu chuyện.
“Suy cho cùng không phải cô ấy đã làm một việc rất tuyệt hay sao? Ý tôi đang nói đến tiểu thư ấy.”
“Vâng, kể từ khi còn nhỏ thì tiểu thư đã hay nói những điều lạ lùng rồi, nhưng ai mà nghĩ là chuyện này sẽ xảy ra với cô ấy.”
“Ai cũng có quyền mơ mộng mà đúng không?”
“Nhưng với dáng vẻ như vậy của tiểu thư?”
Tim tôi như bị đâm một nhát.
“Nếu tiểu thư xinh xắn hơn một chút thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác.”
“Ngu ngốc! Có xinh đẹp hơn nữa thì không phải cô ta cũng chỉ là con gái của bá tước thôi sao? Không đời nào đâu.”
“Vâng, nhưng mà như vậy thật lãng phí nhan sắc của cô ấy nhỉ?”
“Hẳn rồi, nhưng người chỉ biết mỗi ăn và ngủ không phải đều sẽ như thế sao?”
“Cô đang tự vả mình đấy à Anna?”
“Sao cô dám!”
Giọng đám người hầu bàn tán nhỏ dần cũng là lúc tôi quay về với thực tại, tôi nhìn vào trong gương, đập vào mắt tôi là thân hình một người phụ nữ xấu xí, thừa cân cùng mái tóc vàng xơ xác.
Không, không, không, không, không thể nào!
Dối trá!! Tất cả đều là dối trá!!