Giới thiệu nhân vật (phần 1):
Maria-Jyou (Nhân vật chính diện):
Nữ chính trong một tiểu thuyết hình ảnh có kí ức về tiền kiếp của mình. Cô không thể tham gia vào mạch *truyện harem ngược, cô cũng không hiểu vì sao cốt truyện ở một thế giới vương giả đơn giản như vậy lại xuất hiện tình tiết này.
– Chú thích: Harem ngược là truyện miêu tả một cô gái được nhiều chàng trai vây quanh, những chàng trai đó sẽ tìm cách thu hút và chiếm cảm tình của cô gái ấy
Irene-sama (Nhân vật phản diện):
Cô ấy vẫn còn giữ ký ức về tiền kiếp của mình, những điềm báo tử kinh hoàng bủa vây cô ấy nên cô ấy phải cố tìm mọi cách thoát khỏi chúng. Cô ấy dường như không biết là mình đã thu hút một đám người hâm mộ. Lúc này đây, cô ấy đã được giải vây khi đã tránh khỏi một lời vu khống vô căn cứ.
Rururia-Jyou (Nhân vật trung tâm):
Cô gái này chỉ muốn được về nhà. Cô ấy hoàn toàn không liên quan, càng không biết chút gì về chuyện này.
Chương 5
Xin chào, lại là tôi, Rururia – con gái ngài bá tước Talbot đây.
Vì một vài lý do nên hôm nay tôi lại đến thăm cung điện hoàng gia lần nữa đây.
Tình cảnh gì mà để con gái của chỉ một bá tước nhỏ nhoi phải đến cung điện nhiều lần thế này? Hẳn rồi, mọi chuyện bắt đầu từ khi Thái Tử (chức danh tạm thời) tuyên bố hủy hôn ở tiệc tốt nghiệp của chúng tôi.
Ban đầu, trò hề đó có vẻ như không liên quan gì đến tôi. Con gái công tước Emil Dilaver, cũng là vị hôn thê của Hoàng tử, bị buộc tội đẩy Maria – con gái nam tước Rouge xuống lầu. Sau đó, Maria – cô gái đang yêu đương với Hoàng tử, đã đưa ra nhân chứng cho hành vi phạm tội này, và rõ ràng người đó là tôi.
Vốn dĩ tôi chưa từng chứng kiến hành vi xô xát đó nên đã thành thật nói không (ý tôi là lẽ dĩ nhiên phải như vậy, tôi còn có thể làm gì khác nữa sao?) và sự việc đã được giải quyết ổn thỏa.
Sau khi chuyện đó xảy ra, một đám đàn ông dùng quyền lực của họ gần như ép buộc tôi trở thành bạn với Irene-sama. Và không lâu sau, đức vua gọi tôi đến cung điện và đưa ra sắc lệnh tuyên bố rằng tôi sẽ trở thành người hầu thân cận độc quyền cho ngài. Một niềm vinh dự chưa từng xuất hiện trong lịch sử a (tôi cười to).
Đúng vậy, chính nhà vua là người trực tiếp ban lệnh…
“Đại ca, sao chuyện này lại xảy ra vậy?”
Đương nhiên là sẽ không có ai đáp lại. Hôm nay tôi ở một mình, thật cô đơn làm sao! “Gieo gió ắt sẽ gặp bão thôi”, trong tưởng tượng của tôi, anh trai đáp lại một câu nghe vừa đáng sợ vừa không giống lời của anh tôi chút nào.
Tôi đang bước đi một mình, dường như đây là một lối đi bí mật dành riêng cho người trong hoàng tộc nên người tùy tùng không được phép đi cùng tôi.
Còn nữa, Ngài-Chỉ-Huy, người hộ tống tôi lần trước cũng không có ở đây. Hắn ta nói hôm nay có việc bận. Thật tồi tệ làm sao??
Đúng như những gì tôi nghĩ, tôi bị kéo vào một căn phòng bí mật!!
________________________________________
“Là tiểu thư Rururia Talbot có phải không?”
Dù đang ở trong một căn phòng có ánh sáng lờ mờ như thế này, tôi chắc chắn sẽ nhận ra ngay người quen nếu đã từng gặp qua họ vài ngày trước.
“Tôi có thể giúp gì cho Ngài không?”
Không sai được! Người đang hiện diện ở đây là người của hoàng tộc. Rõ ràng rồi, nơi này chính xác là lối đi dành riêng cho thành viên trong hoàng tộc. Hiện tại tôi chỉ ước là mình được chọn đi lối thông thường thôi!
“Trước tiên ta muốn hỏi rõ tại sao ngươi lại có mặt ở đây?” Anh ta vừa nói vừa đẩy tôi vào tường và dùng hai tay nhốt tôi lại.
N-Ngài ở gần quá rồi đấy!! Tránh xa tôi ra!! Tôi thực sự muốn cạo trọc đầu anh ta!!
“Tôi không nghĩ là mình cần trả lời câu hỏi của ngài đâu.” Tay nắm chặt quạt, tôi cố kiềm chế để không nắm đầu anh ta. Sự kiên nhẫn của tôi sắp tiêu tan gần hết. Tôi cá rằng các cô, các dì làm việc cho hoàng gia đều có mong muốn mãnh liệt muốn vò quả đầu này của anh ta!!
“Ngươi cũng cả gan đấy.” Anh ta nheo mắt lại và mỉm cười hiền hòa, nhưng ánh mắt anh ta không nói như vậy. Với gương mặt đẹp trai này, tôi chắc rằng trong cung điện này có không ít người thầm yêu trộm nhớ anh ta.
Anh ta lấy tay nâng cằm tôi lên ngay khi thấy tôi nhìn chằm chằm mình!!
“Ngươi hẳn rất táo bạo.”
Tiếng quạt giấy đập vào lòng bàn tay vang lên.
Ô-ôi không! Tay của tôi, nó di chuyển theo bản năng!!
“Ể?” Anh ta thốt ra một âm thanh khá ngớ ngẩn, nhưng tôi chỉ đang siết chặt quạt trong tay. Đây là phòng vệ chính đáng! Tôi sẽ không để mình bị vu oan vô cớ đâu!!
“Vậy thì xin cô thứ lỗi!” Tôi cảm giác như thể đã chạy một cuộc đua nhanh nhất đời mình.
________________________________________
“Cô biết đấy, dù ta đã phế truất Thái tử và giáng nó xuống làm chư hầu, người ta vẫn bàn tán, cho rằng hình phạt đó chưa đủ thích đáng… ” Quốc vương – một ông chú đã qua tứ tuần rõ là không đáng yêu chút nào khi vừa phàn nàn vừa ôm gối trong tay.
Quốc vương đến ngay sau khi tôi bỏ chạy vào căn phòng đã được chỉ định từ trước. Kể từ đó, mọi thứ tiếp diễn như thế này đây.
Thành thật mà nói thật sự rất phiền.
Tôi còn nghe phong thanh về việc phế truất Thái tử trước cả khi có thông báo chính thức. Xin Chúa rủ lòng thương xót cho ngài ấy.
“Chao ôi, vậy thì tệ quá!”
“Nhưng chỉ vậy thôi?! Ngươi biết ta vẫn là Vua mà?!” Quốc vương vùi mặt vào gối. Quào, thật trang nghiêm làm sao.
Ah, Nữ hoàng vừa ở đây không lâu trước khi Quốc vương đến. Người nhẹ mỉm cười với tôi trước khi rời đi. Xin hãy yên tâm, tôi hoàn toàn không có hứng thú tranh giành quyền lực. Tôi cũng sẽ không tranh đua với người.
“Đúng vậy, mọi chuyện sẽ ổn thôi vì ta đã tìm được người kế nhiệm.”
Hả? Liệu nó ổn thật chứ? Những giọt nước mắt kia của ngài là như thế nào? Tôi cảm giác mình vừa nhìn lướt qua mặt tối ẩn trong gia đình hoàng tộc. Tôi muốn về nhà quá!
Quốc vương thở một hơi dài, nhưng nhìn sẽ ổn hơn nếu ngài tách mình khỏi cái gối đó.
“Trong khi đó, những vị si mê Irene đang ở bên ngoài gây chuyện và luôn miệng kêu ca lên những vấn đề phi lý… ”
Quốc vương nói rằng thậm chí vợ ông cũng trở thành một người hâm mộ của Irene. Quào, vẻ đẹp của cô ấy thu hút luôn cả phụ nữ…
“Việc này nghe có vẻ khó giải quyết a.”
“Đúng vậy, chỉ ngươi mới hiểu ta, Rururia-Jyou!”
Rõ ràng tôi đã nói đúng ý ngài, vì mặt ngài bừng sáng lên, nở nụ cười trong khi tay vẫn ôm gối.
Trước đây người không tìm được người đồng hành nào như thế này sao?
“Đúng vậy, đến tận bây giờ, ta chỉ có thể nói những chuyện này với Lionel thôi, nhưng anh ta thật sự quá vô cảm… ”
Hả? Không phải người đang nói đến tên chỉ huy hiệp sĩ – Lionel Arestant, cũng là một thành viên trong dàn người hâm mộ Irene a??
Đúng là khi ta hỏi ý kiến người khác, hiển nhiên ta cũng mong người đó phản ứng lại. Nhưng với dáng vẻ sắt đá đó thì anh ta khó mà nặn ra được cái gọi là phản ứng như thế.
“Đó là lý do tại sao ta rất mong chờ được trò chuyện với ngươi kể từ nay về sau, Rururia-jyou à.”
“Ơ, nhưng tôi ghét như thế.” Quốc vương bày ra vẻ mặt buồn đến khó tin nổi khi tôi vô ý khước từ.
“Xin ngươi đừng như thế! Hay thế này, ta sẽ phê duyệt thêm một vài đơn xin trợ cấp nữa nhé!”
“Không đâu thưa Ngài, nếu tôi nhận thêm nhiều ưu tiên đặc biệt thế này thì sẽ phiền đến những người thân cận ngài.”
Bệ hạ làu bàu rên rỉ khi tôi lại lần nữa khước từ.
“Nếu ta cho ngươi vàng thì sao? Vàng thì tốt hơn chứ?! Hay là đồ trang sức? Hay thậm chí nếu ngươi muốn cả bảo vật quốc gia thì cũng được luôn!”
“Ngài đừng nghĩ rằng ai cũng xấu xa. Bảo vật quốc gia là thứ đầu tiên tôi không cần nhất trong số những thứ ngài vừa kể.”
Tôi sẽ phải làm gì với cái thứ như thế đây? Chắc chắn tôi không bán nó đi được. Có thể tôi sẽ đem nó đi trưng bày. Nhưng sao chúng tôi lại muốn ngắm nhìn thứ đồ vật đó trong nhà mình, để làm gì cơ chứ?
“Ah, trên đường đến đây tôi đã chạm trán với thứ hoàng tử nên để đảm bảo an nguy cho mình, tôi muốn từ chối.”
“À, nó đó sao!! Ta hiểu rồi.” Quốc vương, sao trông ngài hạnh phúc vậy? Tôi bắt đầu có ý muốn giết người. “Nó ấy, sáng giờ nó đã không nói năng gì, nó cứ như đang chìm trong suy tưởng vậy. Ta biết rồi, vậy nên cuối cùng nó lại xông thẳng vào ngươi luôn đúng không?”
Quốc vương, ý ngài là gì?! Cứ như thể tôi bị đem ra làm vật hi sinh ở đây vậy!!
Dù tôi đang nhìn chằm chằm ông ta với ý muốn giết người, ông ta chỉ đơn giản cười lớn đáp trả lại tôi.
“Mặc dù như vậy nhưng nó là một chàng trai tử tế đấy. Nó sẽ không tổn thương một quý cô đâu, nhưng để cẩn trọng ta sẽ lệnh cho Lionel đến đưa ngươi về nhà, vậy cho nên hãy thả lỏng đi.”
Dù có như vậy, tôi cũng không thấy nhẹ nhõm được chút nào?!
Kể từ đó, bất kể tôi khước từ vị trí này như thế nào đi nữa, Quốc vương vẫn khăng khăng giữ tôi lại. Và thay vào đó, tôi nhận được một lượng trang sức tương đương với khoảng thuế thu nhập trong một tháng ở địa hạt chúng tôi. Liệu tôi có nên để dành nó phòng trường hợp lâm vào cảnh khốn cùng không?