Toki Kasumi - Quân Sư Của Nobunaga - Chapter 001
***
Giới thiệu nhân vật:
Kahoku Tadashige: một nhân viên văn phòng hai mươi tám tuổi, sau một sự cố đã quay ngược về quá khứ.
Kahoku Akari: một người nội trợ hai mươi sáu tuổi, vợ của Tadashige.
Kahoku Kaede: con gái của Tadashige và Akari, hai tuổi.
***
Chương mở đầu: Ngược dòng thời gian
Kahoku Tadashige là một nhân viên văn phòng hai mươi tám tuổi. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh xin việc ở một công ty lớn chuyên quản lý bất động sản. Hiện tại anh là quản lý bộ phận kinh doanh, phụ trách khu vực phía bắc Tokyo. Vào ba năm trước, Tadashige đã kết hôn với Akari, người làm việc ở bộ phận hành chính. Hai người quen biết nhau qua sự giới thiệu của cấp trên. Một năm sau, cô con gái đầu lòng – Kaede đã chào đời.
Akari kém chồng hai tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học thì vào làm cùng công ty. Cô ấy là con gái của giám đốc công ty nơi Tadashi đang làm việc. Akari dịu dàng và tốt bụng nhưng vì thân phận của cô, Tadashige đôi lúc tỏ ra khách sáo vớ vợ. Trái ngược với Tadashige năng động, Akari là người sống nội tâm vậy nên cả hai hầu như không có chủ đề chung. Mặc dù tình cảm vợ chồng họ không tệ, tuy nhiên cuộc sống hiện tại khác biệt khá nhiều với cuộc hôn nhân ngọt ngào mà Tadashige đã tưởng tượng.
Hôm nay phía khách hàng gặp sự cố khiến việc đón tiếp diễn ra trễ hơn dự tính. Bên trong ga JR Akabane hầu hết là những gương mặt đỏ lựng đang trên đường trở về nhà sau khi rời khỏi các quán rượu. Tadashige cũng thích rượu nhưng mà dạo gần đây anh bận quá, đành phải tạm gác sở thích cá nhân sang một bên.
Tadashige sinh ra ở Tokyo nhưng nhà anh cách Saitama những ba mươi phút, nếu đi từ ga Akabane, theo chuyến tàu Saikyou. Anh đã mua nhà ở khu Oomiya, giá đất ở đây rẻ hơn khu vực nội thành. Với cùng số tiền, anh có thể xây một căn nhà khang trang hơn. Ngoài ra cũng do người sếp mai mối cho vợ chồng anh đã khuyên Tadashige nên mua nhà ở xa sẽ tốt hơn, bằng không nếu ở gần, nếu công ty có chuyện gì sẽ dễ bị gọi đi.
Khi Tadashige đi qua cổng soát vé, men theo những bậc thang đi xuống sân ga tuyến Saikyou thì nghe thấy giọng phụ nữ kêu lên:
“Xin hãy dừng lại!”
Tadashige nhìn lên cầu thang, thấy một người phụ nữ trạc tuổi Akari mặc đồ công sở, có lẽ cô ấy là nhân viên ăn phòng, đang bị người đàn ông trông xấu trai túm lấy cánh tay. Mọi người xung quanh đi lướt qua, mắt nhìn thẳng, làm như không nhìn thấy gì. Người đàn ông túm tay, lôi người phụ nữ đi đâu đó mặc dù cô ấy không tình nguyện.
“Này anh kia, cô ấy đã không muốn rồi, mau dừng lại đi!”
Tadashige lên tiếng, từ từ bước về phía người đàn ông. Đối phương có vẻ người xấu xí nhưng vóc dáng bình thường. Khi còn là sinh viên, Tadashige từng tập luyện kiếm đạo. Anh nghĩ rằng nếu đánh nhau thì cũng có thể chống trả nhưng không tính đến thể trạng bản thân khác đã với thời sinh viên.
“Cái tên vô dụng này, mau cút đi!”
Trong lúc bị người đàn ông đánh, khi Tadashige đang cố gắng chống lại thì cơ thể anh nhẹ hẫng, bay lơ lửng giữa không trung, sau đó ngã lăn quay xuống cầu thang. Dù không muốn đầu bị thương nhưng Tadashige chẳng thể làm được gì, anh đang lăn lóc trên những bậc thang với tốc độ chóng mặt. Tadashige ôm chặt lấy cặp, cuộn tròn người lại, cố để mình không bị thương nặng.
Cơ thể dần ổn định, Tadashige nghĩ rằng mọi chuyện đã xong, chống tay ngồi dậy.
“Ơ kìa!”
Theo lý Tadashige phải lăn lóc trên những bậc thang của nhà ga mới phải. Thế mà kỳ lạ thay, anh lại có cảm giác như dưới tay mình là lớp cỏ mềm mại. Anh mở mắt, từ từ đứng dậy. Khác với nhà ga sáng choang, xung quanh đây tối đen, không chút ánh sáng, như lúc bị cúp điện. Gió thổi lướt qua gò má, anh bất giác hít một hơi thật sâu, sảng khoái tới mức không nghĩ mình đang ở chốn thành thị. Sau khi lấy lại tinh thần, anh nhìn xung quanh một lần nữa, cuối cùng nghe thấy tiếng lá cây lao xao trong gió, chẳng lẽ anh đang ở trong rừng? Không biết có phải do màn đêm buông xuống hay không mà trời mỗi lúc một tối, mặt trời cũng lặn mất tăm.
“Đây là đâu?”
Tadashige không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh lọ mọ bước đi trong bóng tối, chân vướng phải thứ gì đó, anh lại té ngã. Tadashige xoa hai bàn tay vào nhau, phủi sạch bùn đất. Khi anh cố gắng đứng dậy lại nhìn thấy ánh sáng phát ra ở bụi cây đằng trước. Anh mò mẫm trong cặp, lấy ra đèn pin mình đã mua ở cửa hàng một trăm yên. Nói là đèn pin nhưng đây là loại đèn siêu nhỏ, chỉ thể chiếu sáng những vật ở trong lòng bàn tay, dùng để chiếu vào ổ khóa nhà cho những ai về muộn. Tadashgie rọi đèn xuống chân mình, ánh sáng yếu ớt và mờ ảo. Quả nhiên chân anh đã vướng phải rễ của cây đại thụ.
“Thôi, có còn hơn không!”
Tadashige khẽ lẩm bẩm, cố kìm nén cảm giác bất an, hoảng loạn. Có đèn pin rọi đường, anh chậm chạp tiến về phía trước, tuy rằng ánh sáng yếu ớt, mờ ảo nhưng vẫn tốt hơn ban nãy. Tadashige cứ bước từng bước một, bỗng anh nghe thấy tiếng người nói chuyện. Mới đầu anh không thể nghe được họ nói gì vì gió thổi lớn, ù cả tai. Nhưng khi đến gần hơn, anh nghe lõm được vài câu.
“… Không phải thế!”
“Ngươi im đi! Chuyện đã như vậy rồi… Đừng nói những lời vô nghĩa nữa!”
“Không thể! Không thể như vậy… Ta thực sự xin lỗi!”
Những lời này giống như cách nói năng trong mấy bộ phim cổ trang. Tadashige nghĩ rằng mình đang ở phim trường, anh nhấc chân lên toang bước về phía trước. Bất kể họ đang phim hay không, chỉ cần gặp được một ai đó, anh sẽ biết đây là đâu và làm cách nào đề về nhà.
Tadashige đang cố tìm câu trả lời cho mọi chuyện. Khi anh đi ngang qua lùm cây, gần bước ra khỏi bóng tối, bỗng dưng nghe có tiếng mắng khẽ, sau đó anh bị kéo ngã vào lùm cây rậm rạp.
“Đừng lên tiếng!”
Giọng nam thì thầm bên tai tuy nhỏ nhưng trầm ổn, mạnh mẽ.
“Ai đó?”
Ngay lúc này, từ chỗ phát ra ánh sáng vang lên giọng nói mà Tadashige nghe thấy ban nãy. Anh vội vàng tắt đèn pin đi.
“Sao thế?”
“Hừm! Ta nghe thấy tiếng động phát ra từ lùm cây, có lẽ ai đó đang rình rập chúng ta.”
“Khuya rồi, có thể con vật nào đó đi kiếm ăn!”
“Ngươi kiểm tra đi?”
“Không. Nếu không có ai đang ẩn núp ở xung quanh thì tốt. Tuy nhiên nếu kẻ nào dám bén mảng tới gần, nhìn thấy hết mọi chuyện thì ta sẽ chém chết hắn.”
“Ha ha!”
Từ “chém” khiến Tadashige lạnh sống lưng bởi vì anh cảm nhận được sát khí trong từ đó rất mạnh mẽ. Theo linh tính mách bảo, anh nhận thấy nguy hiểm đang bủa vây mình bèn nín thở, trốn vào bụi rậm. Tadashige lo lắng, có vô số câu hỏi lởn vởn trong đầu làm anh chẳng thể bình tĩnh. Anh đang ở đâu? Người đàn ông kéo anh lại là ai? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với anh thế này?
Để bảo toàn tính mạng, Tadashige nín thở, lẳng lặng chờ đợi. Tuy nhiên anh không ngờ rằng đây là bước ngoặt lớn với cuộc đời mình.