Toki Kasumi - Quân Sư Của Nobunaga - Chapter 002
***
Giới thiệu nhân vật:
Kahoku Tadashige: nhân viên văn phòng hai mươi tám tuổi, vì một sự cố quay về thời Chiến quốc.
*Gia đình Akechi
Akechi Mitsuhide: người đứng đầu dòng họ Akechi ở tỉnh Mino, luôn bảo vệ và giúp đỡ Tadashige.
Tsumaki Hiroko: vợ lớn của Mitsuhide.
Kishi: con gái của Mitsuhide.
Tama: con gái của Mitsuhide. Sau này trở thành hoàng hậu Hosokawa Gracia.
Mitsuyasu Akechi: thuộc hạ của Saito, chú của Mitsuhide.
Gonzo: Con trai nhỏ của Mitsuhide.
Okaze: con gái của Ashigaru – người phụng sự cho gia đình Akechi, đang bảo vệ Mitsuhide.
Akechi Mitsutada: em họ của Mitsuhide.
Quản gia Fujita: người hầu thân cận của Mitsuhide, được gọi với tên Dengoro.
Mizoo Shigetomo: hay còn gọi Shobei, gia thần của Mitsuhide.
Yaheiji Miyake: chư hầu của Mitsuhide.
*Gia đình Oda
Nobunaga Oda: lãnh chúa trẻ tuổi tỉnh Owari.
Kichou: vợ lớn của Nobunaga, con gái của Dousan.
Tokichiro Kinoshita: chư hầu của gia tộc Oda, sau trở thành chư hầu của Hideyoshi Hashiba.
Kazutada Hattori: chư hầu của gia tộc Oda, được gọi với tên Kodaira.
Yoshikatsu Mori: thuộc hạ của Oda, thường gọi là Shinsuke.
*Gia đình Saito
Saito Dousan: người nắm quyền tỉnh Mino. Ông là cha của Kichou, có biệt danh là “rắn hổ mang Dousan”.
Saito Yoshitatsu: con trai của Dousan, anh trai của Kichou.
Saito Tatsuoki: đứa con của Yoshitatsu.
Saito Sonshiro: con của Dousan,
Saito Kiheiji: con của Dousan.
Fukayoshino: vợ lẽ của Dousan và là ái thiếp của Yorizumi.
Hotta Michizora: cận thần của Michizo.
Hineno Hironari: cận thần của Tatsuoki.
* Gia đình Imagawa
Imagawa Yoshimoto: thái thú Suenzo, cung thủ giỏi nhất ở Kaido.
Matsudaira Motoyasu: tướng lĩnh tỉnh Mikawa. Sau này đổi tên thành Tokugawa Ieyasu.
Asahina Yasushi: người tham gia vào trận chiến Okehazama.
Matsui Munenobu: tham gia vào trận chiến Okehazama với tư cách một cận thần.
Yamaguchi Gakubo: về phe gia tộc Oda.
Yamaguchi Noriyuki: con của Norifusa.
* Các nhân vật khác
Toki Yorizumi: hộ vệ của Mino.
Toki Yorinari: con của Yorizumi.
Mori Motonari: bá chủ vùng Sanin Sanyo.
***
Chương 1: Thời Chiến Quốc (1)
Người đàn ông buông tay ra khỏi người Tadashige, anh ta nói:
“Đừng ngẩng đầu lên! Nếu hắn nhìn thấy người, hắn sẽ bắn tên.”
Giọng nói này giống với ban nãy, trầm ấm nhưng mạnh mẽ. Trong bóng tối, người này hình như mặc Kimono, Tadashige không chắc nữa. Với một người đã quen mặc vest như Tadashige, đối phương giống những người kể chuyện Rakugo (1) hay thầy giáo thư pháp hơn. Anh ta không tuấn tú, đoán chừng bằng hoặc lớn hơn Tadashige vài tuổi.
(1) Rakugo: một loại hình kể chuyện truyền thống của Nhật Bản. Người kể sẽ cầm quạt, một mình đóng nhiều vai và kể những câu chuyện hài hước khác nhau về võ sĩ Samurai thời Edo đến các thương nhân…
“Này, đây là đâu vậy?”
“Hửm? Nơi này là biên giới giữa Owari và Mikawa. Doanh trại phía bên kia là quân của ngài Imagawa Jibu.”
Owari và Mikawa (thuộc tỉnh Aichi ngày nay), Imagawa Jibu. Dựa vào trí nhớ của mình, Tadashige đoán người đối phương đề cập tới là Imagawa Yoshimoto. Jibu là phẩm cấp, từ đó suy ra chức vị chính thức của Yoshimoto là Jibu Daisuke, tức quan Trị Bộ Đại phụ. Nói như vậy, không lẽ đây là thời Chiến quốc? Không, không thể nào! Nhưng đây có phải là du hành thời gian mà mọi người vẫn thường hay nhắc tới không? Sao giống trong truyện thế? Trong đầu Tadashige lóe lên một câu trả lời mà anh không chắc lắm.
Đầu óc Tadashige quay cuồng, nhìn thấy anh bối rối, người đàn ông bí ẩn nghiêng đầu nghi hoặc.
“Ngươi sao thế?”, người này hỏi, liếc nhìn Tadashige đang ôm đầu.
“Không sao cả! Đầu tôi hơi nhức chút thôi!”
Tadashige ngẩng đầu lên, hết nhìn gương mặt của người đàn ông lại nhìn về phía ánh sáng phát ra từ doanh trại của Yoshimoto. Mình phải làm thế nào đây, anh tự hỏi. Bầu trời đầy sao thấp thoáng giữa những rặng cây, trông mới đẹp và thơ mộng làm sao.
Dù sao đi nữa hiện tại anh cần phải biết thêm nhiều thông tin hơn để phán đoán. Vậy nên Tadashige quyết định thử hỏi chuyện người đàn ông trước mặt mình.
“À, anh là?”
“Ta hả? Ta là một samurai ở tỉnh Mino, Akechi Jubei.”
Nếu nhắc tới Jubei Akechi thì hẳn đó là Akechi Mitsuhide, một vị tướng lĩnh, nhân vật chính của bộ kịch Taiga thời gian gần đây. Tadashige không thể nào tin được, anh lẩm bẩm tự nói với chính mình:
“Akechi Jubei? Nói vậy người này là Mitsuhide?”
Câu này vừa thốt ra, Tadashige vội im bặt. Tuy nhiên mọi chuyện đã muộn, Mitsuhide trừng mắt nhìn Tadashige đầy nghi ngờ, tay chạm vào thanh kiếm.
“Nhà ngươi là kẻ nào, sao lại biết tên ta?”
Hiển nhiên câu nói vừa rồi khiến anh ta đề cao cảnh giác. Tệ thật! Mình phải tìm cách đánh trống lảng mới được! Với suy nghĩ ấy, Tadashige sắp xếp câu chữ trong đầu.
“À không. Tên của tôi là Kahoku Tadashige. Tôi phụ việc trên một tàu buôn của người ngoại quốc nhưng không may gặp phải hải tặc, bạn bè của tôi bị chúng giết hết cả rồi. Tôi may mắn trốn thoát được, cứ lang thang khắp nơi, chưa biết phải đi đâu về đâu!”
Tadashige rất hoảng loạn nhưng vẫn cố ăn nói mạch lạc, trơn tru.
“Tàu buôn của người ngoại quốc? Tức là ngươi đến từ Sakai?”
“Tôi không rành địa lý lắm nên không biết rõ nhưng Sakai thì tôi biết. Khi tàu rời cảng đi về phía nam, hải tặc đã tấn công tàu, tôi dạt vào bờ mà không rõ đó là chỗ nào nữa.”
“Thế tại sao ngươi lại biết tên ta?”
“Đó là vì khi nhắc đến cái tên Akechi của tỉnh Mino thì mọi người hay nói tới ngài Jubei Mitsuhide. Đây là người đứng đầu của dòng họ Akechi và là một danh tướng lẫy lừng.”
Lần đầu tiên trong đời Tadashige tự khen mình có tài ăn nói. Bên cạnh đó, anh cũng nhận ra kinh nghiệm bán hàng rất hữu ích. Tuy răng anh không am hiểu về lịch sử nhưng bù lại anh thích đọc sách và xem các bộ phim về thời Chiến quốc.
Có lẽ vì được khen nên Mitsuhide khoái chí, buông kiếm ra. Anh ta thúc giục Tadashige nhích sang một bên để mình có thể có thể quan sát doanh trại từ phía sau bụi cây. Bên trong doanh trại, lửa được đốt lên, ánh sáng bập bùng, chiếu sáng một vùng. Ở giữa trại có hai người đàn ông quỳ trên đất, tay bị trói lại bằng một sợi dây thừng. Bốn, năm binh lính mặc áo giáp nghiêm chỉnh đứng ở hai bên trái phải một người đàn ông đang ngồi.
“Là hai cha con Yamaguchi Norifusa, Yamaguchi Noritsugu ở thành Narumi!”
Cha con nhà Yamaguchi ở thành Narumi vốn là gia thần của Nobunaga. Nhưng khi thấy nhà Oda bất ổn, bọn họ đã chạy về phía tây, đầu quân cho Imagawa. Tuy nhiên sau đó bọn họ không được nhà Imagawa tin tưởng và bị chém đầu trước khi trận chiến Okehazama diễn ra. Nếu Tadashige không nhớ lầm thì mọi chuyện là như vậy.
Người đàn ông ngồi ở giữa đứng dậy. Nhìn từ xa, anh ta có vẻ hơi nặng cân tuy nhiên thần thái uy nghi người thường khó lòng so được. Có lẽ đây là Imagawa Yoshimoto!
“Thưa ngài Yoshimoto, gia đình chúng tôi tuyệt đối sẽ không phản bội nhà Imagawa!”
“Thật ư? Ta nghe những người về phe nhà Oda nói rằng đây là kế sách của Nobunaga. Phải chăng ngươi định phản bội ta khi trận chiến bắt đầu?”
“Không! Không ạ! Chúng tôi sẽ không bao giờ làm thế… Hự!”
Yoshimoto đột ngột rút kiếm ra, lạnh lùng đâm về phía trước, không để đối phương nói thêm một lời nào nữa.
“Ha ha, được thôi! Norifusa, nếu ngươi đã hao tâm tổn trí như vậy thì ta sẽ giao cho ngươi một trọng trách!”
“Dạ, dạ vâng ạ!”
Yoshimoto quay người bước đi, đoạn đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn. Ông ta tra thanh kiếm vào vỏ:
“Trước khi lấy máu của con trai Oda tế trời đất, nhà ngươi hãy dùng máu của mình hiến tế chư vị thánh thần đi. Ta đã nói cho ngươi biết kế sách để đưa Nobunaga xuống âm phủ rồi đấy! Người đâu, hãy treo cổ tên này lên sau đó cùng ta giết chết cha con nhà Oda!”
Ông ta lớn tiếng nói, các quân lính đứng hai bên tức thì đập mạnh cây giáo trong tay xuống đất.
“Dạ! Chúng tôi nguyện một lòng phụng sự Yoshimoto đại nhân!”
“Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!”
Một trong những binh sĩ đang giữ chặt hai cha con nhà kia lạnh lùng rút kiếm ra, không chút do dự chém xuống, mặc kệ bọn họ kêu thét, gào khóc. Norifusa bị chặt đầu trước rồi tới lượt Noritsugu.
Tadashige nghe thấy những âm thanh thống khổ mà mình chưa bao giờ nghe qua, nó sống động đến đáng ghét. Đó là âm thanh của tiếng xương thịt bị xé toạc, tiếng máu phún ra văng tung tóe. Hai cái đầu đã rời khỏi cổ, lăn xuống đất. Yoshimoto giẫm lên đầu người như thể đang giẫm lên một quả bóng.
“Motoyasu, Yasushi, ta ra lệnh cho các ngươi tấn công thành Marune và Washizu. Hãy giết chết tất cả bọn chúng, không tha cho bất kỳ kẻ nào!”
Yoshimoto giơ kiếm lên, ra lệnh cho thuộc hạ. Tadashige ngồi thụp xuống, không khỏi thảng thốt trước cảnh tượng khủng khiếp vừa xảy ra. Mùi máu tanh nồng hòa lẫn trong không khí khiến dạ dày anh nhộn nhạo muốn ói, Tadashige cố gắng chịu đựng theo bản năng.
“Vậy là chiến tranh sắp sửa nổ ra! Này, nhà ngươi không sao chứ?”
“Tôi xin lỗi, nhưng mà tôi cảm thấy hơi khó chịu…”
“Ở đây rất nguy hiểm, chúng ta mau trở về thị trấn thôi! Hiện tại đã khuya lắm rồi, ngươi hãy ở lại với ta. Nào, đứng dậy mau!”
“À, vâng!”
Tadashige rời khỏi nơi này với sự giúp đỡ của Mitsuhide. Trước lúc bước đi, anh ngoái đầu nhìn lại thì thấy Yoshimoto đang đá bay đầu Norifusa. Hiện tại là năm Eiroku thứ ba (tức năm 1560), mùa xuân vẫn còn, khí trời rất mát mẻ.
Cả hai đi bộ một đoạn, rời khỏi khu rừng ra đến đường lớn. Một người đàn ông trung niên mặc quần áo tồi tàn, tay cầm lồng đèn chờ sẵn tự bao giờ.
“Gonzo, ta đã bắt con đợi lâu rồi, chúng ta mau về quán trọ thôi!”
Khi Mitsuhide lên tiếng, người đàn ông tên Gonzo hơi cúi đầu sau đó liếc nhìn Tadashige chằm chằm với ánh mắt tràn ngập sự phòng bị.
“Thưa cha, người này là ai vậy ạ?”
“Hắn rơi xuống biển khi thuyền buôn của người ngoại quốc gặp nạn, hắn bị lạc nên ta dẫn đường giúp. Có vẻ như hắn đã bị thương, chúng ta nên đưa hắn về quán trọ chữa trị!”
Nhờ Mitsuhide nói Tadashige mới nhận ra mình bị thương, trầy xước vài nơi. Quần áo trên người cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, chỗ thủng chỗ rách.
Với sự giúp đỡ của hai cha con họ, Tadashige đi đến quán trọ. Ngày tàn, phía chân trời xa xăm ráng đỏ, bóng tối đang dần nuốt chửng tất cả. Không có đèn đường, mặt trời lại lặn mất, việc di chuyển tương đối khó khăn nhưng chưa đến nỗi phải đứng một chỗ. Tadashige rốt cuộc đã hiểu được thế nào gọi là bóng tối chân chính.
Ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn lồng trên tay Gonzo chiếu sáng xung quanh, đây là sự khác biệt lớn khi có nó. Trên đường đi, Tadashige cố gắng chấp nhận sự thật bản thân đang lạc về quá khứ, vào khoảng những năm 1500 sau công nguyên và có lẽ cũng là thời Chiến quốc.
Đương nhiên là anh không thể tin vào điều này ngay được. Hoặc đúng hơn là anh không thể tin bất cứ điều gì. Tadashige cố huyễn hoặc bản thân rằng đây chỉ là một giấc mơ. Tuy nhiên tiếng hét thất thanh của cha con nhà Yamaguchi khi bị chém đầu, tiếng xương thịt bị xé toạc và mùi máu tanh nồng đã giúp anh ý thức được những gì vừa diễn ra trước mắt là thật.