Toki Kasumi - Quân Sư Của Nobunaga - Chapter 003
Chương 1.2: Thời Chiến quốc (2)
Cả ba cứ đi mãi đi mãi mặc kệ thời gian trôi qua cho đến khi mơ hồ nhìn thấy thôn làng. Mặt trời đã lặn hẳn, đường xá vắng bóng người. Nơi đây không ồn ào, xô bồ như trong thành phố, không ô tô cũng không có tàu điện. Tuy vậy dẫu yên tĩnh nhưng lại không mang đến cảm giác cô quạnh hay bất an.
Mitsuhide dẫn Tadashige đi đến một ngôi nhà nằm giữa làng. Ông ta bảo đây là quán trọ lớn nhất vùng Kiyosu.
“Vùng Kiyosu? Như vậy tức lãnh chúa cai trị nơi đây là Nobunaga Oda…”, Tadashige lẩm bẩm.
“Này! Nếu gia nhân hay ai khác nghe thấy ngươi dám gọi tên ngài thì nhà người sẽ bị trừng phạt vì sự vô lễ này đấy có biết không?”
Mitsuhide cười khổ nhắc nhở, nói rồi ông ta cởi giày bước vào trong, đưa Tadashige lên trên lầu hai, dừng lại một căn phòng lớn. Nến đã được thắp sẵn nhưng không sáng bằng lúc bọn họ bước vào quán trọ. Tadashige dù được Mitsuhide dìu đỡ tuy nhiên vẫn loạng choạng suýt ngã mấy lần. Khi ngón chân út bị vướng lại, anh gần như đã kêu lên theo phản xạ may sao kịp kiềm chế. Tadashige nhớ tới quãng thời gian mình ở câu lạc bộ kiếm đạo bèn chuyển sang đi lướt, chân không nhấc lên mà di chuyển nhẹ nhàng trên mặt sàn.
“Tạm thời ngươi cứ ở lại phòng này đi đã để ta xem vết thương của ngươi như thế nào!”
Mitsuhide bảo ông chủ đem nước lên, rửa sạch bùn đất dơ bẩn sau đó thoa thuốc mỡ làm từ thảo dược lên cho Tadashige. Quá trình đó thật khủng khiếp nhưng Tadashige buộc phải cắn răng chịu đựng. May mắn là vết thương đã được xử lý kịp thời dẫu bằng cách thức chữa trị của thời xưa. Tadashige cố gắng ném ý nghĩ này ra khỏi đầu, không muốn bận tâm thêm nữa.
Sau khi băng bó xong, Gonzou đi ra ngoài, nói rằng mình sẽ ngủ ở phòng khác nhưng hiển nhiên không phải cùng phòng với chủ quán. Mitsuhide là người đứng đầu dòng họ Akechi, xã hội thời này vốn phân biệt giai cấp sâu sắc vì thế Tadashige nghĩ tốt hơn mình nên đi theo Gonzo.
“À, tôi cũng nên đi sang phòng khác…”
“Đừng bận tâm! Ta chắc là ngươi rất mệt mỏi sau những chuyện vừa rồi. Hãy uống một chút rượu, nó sẽ giúp ngươi ngủ ngon! Bù lại ngày mai ngươi có thể theo ta đến thành nếu muốn.”
“Ý ngài là thành Kiyosu ư?”
“Đúng vậy! Ở thành Kiyosu, lãnh chúa của ta, con gái của ngài Saitou Dousan, tiểu thư Kichou sắp sửa kết hôn. Lần này ta đến tham dự hôn lễ theo lời mời của Yoshitatsu, con trai ngài Dousan đồng thời cũng là em họ của ta.”
Tadashige nhớ rằng trong một cuốn sách nào đó đã viết Mitsuhide và Kichou (Kichou, vợ của Nobunaga, còn được gọi là Nohime) là anh em họ. Bên cạnh giai thoại về sự tàn nhẫn của Nobunaga, Kichou cũng để lại ấn tượng sâu sắc với hậu thế, được đánh giá là người phụ nữ lạnh lùng như băng tuyết tuy nhiên sự thật như thế nào thì chẳng ai rõ. Rốt cuộc thì trong thời đại của Tadashige, hình tượng về các nhân vật ngày xưa đều được khắc họa dựa trên các tài liệu lịch sử.
“Tiểu thư Kichou là người như thế nào?”
“Kichou à? Ừm, nàng ấy là người vui vẻ, hồn nhiên và tinh nghịch.”
Tadashige bỗng thấy băn khoăn vì hình tượng này khác xa những gì anh đang tưởng tượng trong đầu, ví dụ như hồn nhiên chẳng hạn. Nếu sự thật đúng như lời Mitsuhide nói vậy thì anh không thể trông cậy vào kiến thức ghi trong sách vở.
Chủ quán mang rượu và mồi nhắm lên, Mitsuhide cầm lấy bình, rót rượu vào ly của Tadashige.
“Cảm ơn ngài!”
Hiện tại mặc dù Mitsuhide là một tướng lĩnh vô danh nhưng lại là người đứng đầu gia tộc Akechi. Tadashige chỉ vừa mới tiếp xúc với người này, anh tự hỏi tính cách ông ta ra sao.
“Tiện đây, Tadashige, ta muốn biết thêm vài điều về người sẽ đồng hành cùng ta đến thành. Nhà ngươi sinh ra ở đâu?”
Khi Tadashige đang uống rượu thì bị hỏi khó. Trò chuyện là một cách hay để kéo gần khoảng cách tuy nhiên chúng ta phải thật khéo léo tránh lộ ra sơ hở. Tadashige vận dụng triệt để chút kiến thức ít ỏi về lịch sử, bịa ra thân phận.
“Tôi sinh ra ở phía đông tỉnh Musashi, cha là người đứng đầu đội cận vệ của nhà Houjou. Sau khi cha mẹ qua đời vì bạo bệnh, tôi rời khỏi quê nhà Musashi, đi về phía tây. Ở Sakai, một thương nhân đã thuê tôi phụ việc trên tàu.”
“Quần áo này là của người ngoại quốc sao?”
Tadashige đang mặc áo vest, đây là chuyện hiển nhiên vì anh vừa tan làm. Nhưng ở trong thời đại này, nó trông có vẻ rất kỳ lạ. Bọn họ đến làng thì mặt trời khuất bóng, nhờ vậy anh ngồi ở đây mà không phải nhận lấy vô số ánh mắt hiếu kỳ.
“Vâng, hình như nó là quần áo của một nước nào đó ở phương Tây. Khi mặc nó tôi vẫn có thể cử động dễ dàng.”
“Ừm, trông nó khá lập dị, ta nghĩ tốt hơn ngươi nên thay ra. Gonzo, có ngoài đó không?”
Gonzo – người đáng lẽ nên ở trong phòng riêng lẳng lặng đẩy cửa kéo sang một bên. Chẳng lẽ hắn ta đứng đợi ngoài hành lang suốt nãy giờ? Với suy nghĩ đó, một lần nữa Tadashige nhận thấy sự khắc nghiệt về mối quan hệ chủ tớ ở thời đại này.
“Ngày mai con đến cửa hàng Kimono trước, chọn cho người đàn ông này vài bộ đồ. Vóc dáng hắn cao lớn, con hãy dựa theo chiều cao mà chọn đồ cho vừa người.”
Chiều cao của Mitsuhide tầm khoảng 155cm thì phải, Gonzo thấp hơn một tẹo. Còn Tadashige cao khoảng 170cm, tuy không phải quá cao song so với thời này có lẽ anh nằm trong số những người cao nhất.
“Con đã hiểu rồi ạ!”
Gonzo cúi đầu, kéo cửa lại. Có vẻ như hắn ta sẽ đứng hầu bên ngoài cho đến khi cha mình đi nghỉ. Nếu Mitsuhide nghỉ thì Gonzo mới được nghỉ.
“Ngươi không thể búi tóc với kiểu tóc này được!”
“Ha ha, tôi nghe nói ở ngoại quốc người ta rất thích kiểu tóc này!”
“Chà, không sao, tóc sẽ mau dài ra thôi!”, Mitsuhide cười bảo.
Theo lời kể, tửu lượng của Mitsuhide không cao. Thật vậy, chốc lát sau, Mitsuhide đã ngà ngà say, tay chân vụng về rót rượu cho Tadashige.
“Ngài Jubei, ngài đã giúp đỡ tôi rất nhiều nhưng tôi lại không có gì để đền đáp ngài, thật có lỗi!”
“Đừng bận tâm! Khi gặp khó khăn thì không cần phải khách sáo!”
“Nếu ngài đã nói vậy thì tôi không khách sáo nữa, chẳng hay ngài có thể thuê tôi không? Tôi không dám đòi hỏi chức vụ gì to tát, chân sai vặt thôi cũng đủ rồi!”
Tadashige đã có tính toán dẫu cho đến tận giây phút này anh vẫn chưa thể tin rằng mình đang ở thời Chiến quốc. Nếu đây là một giấc mơ thì nó cũng là giấc mơ chân thực nhất. Tuy nhiên cảm giác da thịt tiếp xúc với không khí, những người trong làng đi lại và cảm giác nặng nề ở chân khiến anh dần bình tĩnh, nhận rõ thực tại. Anh đã lạc về thời Chiến quốc hơn bốn năm trước. Nếu vậy thì việc quan trọng nhất hiện giờ là tìm một nơi nào đó để sinh sống. May mắn thay Mitsuhide đã biết tên anh vậy nên Tadashige quyết định nương nhờ ông ta. Những người khác sẽ mang đến hàng đống rắc rối cho anh mất.
“Đừng lo! Chúng ta có duyên mới gặp được nhau, ta sẽ sắp xếp cho ngươi một công việc.”
Mitsuhide cười nói, Tadashige nghe vậy cung kính cúi đầu.
“À, anh Gonzo!”
“Vâng!”
Cửa kéo lại được đẩy ra, Tadashige mở túi xách của mình lấy ra chùm chìa khóa, anh tháo móc khóa hình con hà mã làm bằng nhựa ra.
“Món đồ này do người ngoại quốc làm ra, bán nó có được tiền không?”
Tadashige đưa nó cho Gonzo, hỏi ý. Hắn ta nhìn nó với ánh mắt tò mò hồi lâu rồi gật đầu tận mấy lần.
“Món đồ này ta từng thấy qua rồi, ngươi muốn bán nó thật sao?”
“Vâng, hãy dùng số tiền ấy để mua quần áo cho tôi!”
Gonzo gật đầu, kéo cửa lại.
“Đó là cái gì vậy?”
“Là chất dẻo thưa ngài!”
“Chất dẻo? Đó là cái gì?”
“Ở các nước phương Tây, có những món đồ thủ công được làm bằng cách làm đông đặc dầu mỡ. Tôi đã cầm theo nó khi nhảy khỏi tàu, chủ của nó không còn nữa.”
Tadashige kinh ngạc về chính bản thân mình. Mỗi lần mở miệng, anh lại nói y như thật dù rằng đó chỉ là những lời do anh nhanh trí bịa ra. Tadashige cảm thấy mình trông giống như một nhân viên bán hàng chuyên bốc phét vậy, chẳng đáng tin chút nào. Tuy nhiên nhìn những món đồ nằm trong túi xách, anh chẳng thể tìm thấy thứ gì có thể sử dụng ở thời đại này nữa.
“Đó là một món đồ quý hiếm! Ngươi không cần phải lo về tiền mua quần áo đâu!”
“Không, xin hãy để tôi lo liệu phần tiền ấy, tôi không thể cứ làm phiền ngài mãi!”, Tadashige nói.
“Ngươi là một người giàu lòng tự trọng!”, Mitsuhide cười mỉm.
Gia tộc Akechi sống ở tỉnh Mino vốn là phía đông tỉnh Gifu ngày nay. Theo lời Mitsuhide, ông ta và chú của mình là Akechi Mitsuyasu cùng nhau sát cánh trong các trận chiến bảo vệ lãnh thổ gia tộc. Nhưng vào bốn năm trước, lãnh chúa tỉnh Mino – Saitou Dousan và con trai là Yosshitatsu xung đột nhau dẫn đến cuộc chiến ở sông Nagara. Yoshitatsu đã yêu cầu Mitsuhide cũng là người bạn thời thơ ấu trở thành đồng minh với mình. Dẫu vậy Mitsuhide và Mitsuyasu vẫn về phe Dousan. Sau khi Dousan tử trận, thành Akechi bị bao vây, Mitsuyasu đã cầu xin Yoshitatsu tha mạng cho Mitsuhide còn bản thân thì mổ bụng tự sát. Thành Akechi chìm trong biển lửa, đành phải đầu hàng. Nhưng với cái chết của Mitsuyasu, Yoshitatsu đã tha cho Mitsuhide và lãnh địa của ông ta.
Sáng hôm sau, Gonzo đã ra ngoài từ sớm. Khi Tadashige ăn sáng xong thì hắn ta đã quay lại mang theo những thứ cha mình căn dặn.
“Cảm ơn anh Gonzo!”
Tadashige cúi đầu cảm kích khi Gonzo giúp mình mặc đồ.
“Không có gì, bên ngoài loạn lạc vì vậy hãy giắt cái này vào eo!”
Gonzo đưa cho Tadashige một thanh kiếm. Hắn kể rằng người cầm đồ rất vui mừng khi nhìn thấy móc khóa mà Tadashige đưa cho mình, có vẻ ông ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền nhờ vào món đồ quý hiếm đó.
“Đây là tiền thừa!”
Gonzo trả lại phần tiền còn dư, Tadashige nhận lấy trong tình trạng không hề biết chúng trị giá bao nhiêu. Dẫu vậy anh vẫn nhận vì sau này thế nào cũng cần dùng tới. Dù là cùng một nước song mệnh giá tiền tệ sẽ thay đổi tùy thời điểm.
“Ừm, trông cũng không tệ!”
Mitsuhide mỉm cười hài lòng, đoạn ông ta đứng dậy, hỏi:
“Vậy ngươi có đi gặp Kichou không?”