Toki Kasumi - Quân Sư Của Nobunaga - Chapter 004
Chương 1.3: Thời Chiến quốc (3)
Tại thành Kiyosu.
Nói là thành nhưng nó không lớn như Tadashige nghĩ mà trông giống một biệt phủ có hào lũy bao quanh. Người ta nói rằng thành trì chính thống đầu tiên được xây dựng là thành Azuchi của Oda Nobunaga. Hầu hết các thành trì thời này đều được bao quanh bởi hào lũy và thành quách vững chắc, lâu đài nằm giữa.
Mitsuhide nói với lính gác mình đến theo lệnh, cả ba được dẫn vào một căn phòng trong thành Kiyosu. Có lẽ vì theo hầu nên Gonzo đứng đợi ở bên ngoài, Tadashige đang cố gắng bắt chước đối phương.
“Tadashige, ngươi dẫu sao cũng là khách của Jubei Mitsuhide, mau đến đây!”
“Vâng!”
Tadashige liếc nhìn Gonzo, không khỏi cảm thấy áy náy vì mình được ưu ái hơn.
Ở một bên khác, vì phòng hờ Mitsuhide phải lần lượt đi qua nhiều lần cửa tuy nhiên không bị soát người. Đây có lẽ là do sự khác biệt của thời đại nhưng dường như công tác an ninh bấy giờ khá lỏng lẻo. Đối với công ty của Tadashige, có lẽ vì là trụ sở chính nên mỗi khi muốn vào trong đều phải xuất trình căn cước ở cổng bảo vệ, đồng thời còn kiểm tra cả túi xách nữa. Tất cả mọi người đều phải tuân theo, ngay cả giám đốc cũng vậy.
Họ đứng đợi trong phòng, hồi lâu sau có một người phụ nữ mặc bộ kimono lộng lẫy bước vào. Nàng ta hẳn chưa đến ba mươi tuổi, cả người toát lên sự quý phái, nề nếp, gương mặt hiền hòa phúc hậu. Hoa văn rực rỡ rất phù hợp với nét mặt trẻ trung có phần non nớt này.
“Hẳn là một chặng đường dài vất vả, anh Jubei, đã lâu không gặp!”
“Vâng! Ta thấy nhẹ nhõm vì tiểu thư Kichou vẫn khỏe mạnh!”
“À, người này là?”
“Vâng, người này là Kahoku Tadashige, một vị khách của gia đình Akechi. Quê hắn ở phía đông Musashi (là tỉnh Tokyo và Saitama ngày nay). Tadashige là người rất thông minh nên ta đã mời hắn đến đây làm khách.”
“Vậy sao? chào ngài Tadashige, hân hạnh được gặp! Ta là Kichou – vợ của Oda Danjou Nobunaga.”
Kichou cười nói, Tadashige cúi chào. Anh cảm thấy với gương mặt non nớt này thì cụm từ “thiếu nữ xinh đẹp” sẽ phù hợp hơn là “mỹ nhân” khi miêu tả về nàng.
“Ha ha, hãy gọi tôi là Kahoku Tadashige. Khi tôi rơi vào cảnh bế tắc, mất việc thì may mắn được ngài Jubei đây cứu giúp, tôi rất biết ơn về điều này!”
“Câu nệ tiểu tiết không phải truyền thống của nhà Oda, ngươi cứ thoải mái!”, Kichou bảo.
Nói rồi nàng cầm lấy một tờ giấy từ nữ hầu, đưa nó đến trước mặt Jubei. Nó hình như là bản đồ vùng này được vẽ bằng tay thì phải.
“Đây là sơ đồ bố trí lính canh ở hai thành Washizu và Marune, chúng ta phải tranh thủ thời gian thôi!”
“Đại quân của Imagawa vào khoảng bốn vạn mặc dù vậy ngài Nobunaga vẫn kiên quyết thủ thành sao?”
“Không còn cách nào khác, cha ta đã mất, hiện tại ngài Nobunaga bốn bề thọ địch theo đúng nghĩa đen. Chúng ta không thể ngồi yên trông chờ ai đó sẽ cử quân đến chi viện. Ngài ấy quyết tâm bảo vệ thành Kiyosu và sẽ chiến đấu đến khi nào tiêu diệt sạch bốn vạn đại quân địch.”
Tadashige vừa nhìn bản đồ vừa nhớ lại những kiến thức lịch sử mình đã học. Nếu anh nhớ không lầm thì hiện tại là thời điểm trước khi trận chiến Okehazama diễn ra. Nhưng mà theo như những gì Kichou vừa nói, Nobunaga đang rơi vào tình thế bị vây hãm. Saitou Dousan – đồng minh một thời của ông ta đã bị con trai mình là Yoshitatsu tấn công và giết chết. Kể từ đó, nhà Oda và nhà Saitou trở nên thù địch nhau.
“Tadashige, ngươi sao thế?”, Mitsuhide thấy vẻ mặt Tadashige trở nên kỳ quái bèn hỏi.
“Ừm, ngài Nobunaga thật sự sắp bị vây hãm ư?”
“Ý ngươi là sao?”
“Kế sách của ngài ấy không phải giả vờ thủ thành nhưng thực chất lại lẻn ra ngoài tấn công à?”
“Tên ngốc này! Cho dù tập hợp hết quân lính của nhà Oda lại cũng chỉ được tối đa ba ngàn binh lính trong khi đó đại quân địch những bốn vạn. Mặt khác giả sử nếu ngài ấy thật sự định lẻn ra ngoài đánh úp cũng phải nói với tiểu thư Kichou chứ.”
“Để đánh lừa kẻ thù thì trước hết chúng ta phải đánh lừa đồng minh. Chính vì ngay cả tiểu thư Kichou còn không biết ý định xuất binh của ngài Nobunaga nên chắc chắc bên phía Imagawa sẽ không thể đoán ra.”
Khi Tadashige nói xong, Kichou che miệng, bật cười:
“Ha ha, có vẻ nhà ngươi không biết đến tính thận trọng của ngài Nobunaga rồi. Ngài ấy tuyệt đối sẽ không tham gia vào những trò đánh cược được ăn cả ngã về không đâu!”
“Nhưng tôi nghe nói rằng dưới thời ngài Yoshihoushi, ngài ấy chạy loanh quanh khắp vùng tập hợp những thiếu niên hư hỏng lại.”
“Đúng thế nhưng đó là thời thơ ấu…”, nói đến đây, Kichou chợt im bặt.
“Ta biết thời trẻ ngài Nobunaga hay giao du với những thanh niên xấu. Nhưng từ khi cha ngài – Nobuhide mất, ngài Hirate – thầy của ngài mổ bụng tự sát và cuộc mưu phản của người em trai Nobuyuki, ngài ấy đã thay đổi hoàn toàn.”
“Đúng vậy! Không biết nên nói ngài ấy là nhút nhát hay trưởng thành nữa!”
Nhìn thấy hai người họ lộ ra biểu tình thất vọng, Tadashige trầm tư. Đây là thời Chiến quốc, điều này hình như đúng nhưng hình tượng nhân vật mà anh biết có thể sai. Nobunaga được miêu tả là người hung tợn, độc ác và tàn nhẫn tuy nhân đó chỉ là những gì hậu thế lưu truyền. Có thể ông ta không phải người như vậy, hình tượng Kichou cũng khác hoàn toàn kia mà.
“Tiểu thư Kichou, nếu lãnh chúa – ngài Yoshitatsu, yêu cầu tiểu thư trở về thì người có thể rời đi lúc nào cũng được. Nhưng nếu người nghe theo gia tộc Saitou thì hãy nghĩ đến những rắc rối về sau để ngài Nobunaga không trở thành kẻ thù với Mino.”
“Không! Ta không thể bỏ ngài Nobuaga lại một mình. Với tư cách em gái, ta rất mừng về lời đề nghị của anh trai nhưng nay ta đã là vợ của ngài Nobungaga rồi. Khi ngài ấy thủ thành, ta sẽ ở chờ đợi kết quả, nếu có gì bất trắc, ta sẽ chết cùng ngài.
Đã có một khoảng lặng trong lời nói của Kichou. Nhiệm vụ của Mitsuhide là trước khi Imagawa tấn công, ông ta phải đưa Kichou về lại Mino. Tuy nhiên dựa theo kiến thức lịch sử của Tadashige thì hoàn toàn không có chuyện này. Việc Kichou trở về Mino có lẽ là sau khi con trai của Yoshitatsu – Tatsuoki và Nobunaga đánh nhau để thua mất thành Inabayama thuộc tỉnh Mino, biến nơi đây trở thành cứ điểm.
“Nhưng nếu ngài Nobunaga có kế sách để giành chiến thắng thì hai người sẽ làm như thế nào?”
Bản thân Tadashige đang tự hỏi tại sao mình lại thốt ra những lời đáng ngờ như thế này. Tuy nhiên, khi nhìn hai người họ mặt ủ mày chau, tin rằng thành trì sẽ bị vây hãm, anh nghi ngờ liệu lịch sử có thay đổi khác đi so với những gì mình biết hay không. Mặt khác Tadashige cảm thấy khó chịu vì trông thấy Mitsuhide phiền não, ông ta đã giúp đỡ anh rất nhiều.
“Đại quân địch thật sự lên tới bốn vạn quân thật à?”
“Hình như là thế! Tuy nhiên số lượng tướng lĩnh của nhà Oda và Imagawa là như nhau. Vậy nên theo lý bên nào vượt trội hơn thì bên đó sẽ thắng. Theo những gì tôi biết được, tôi nghĩ bên phía ngài Nobunaga sẽ thắng ngài Imagawa. Cô thấy đúng không?”
“Tadashige, sao ngươi dám nói thế trước mặt tiểu thư Kichou?”
Mitsuhide nói, giọng có phần hơi cáu bẳn, Kichou bèn bảo:
“Không sao! Giả sử như Tadashige nói, chẳng hay ngươi có kế sách gì không, xin hãy cho ta biết!”
“Ha ha! Mặc dù nói đội quân của Imagawa là bốn vạn nhưng đội quân chủ lực của Yoshimoto lại chỉ có tối đa khoảng năm nghìn lính. Vậy nên nếu đội quân này bị cầm chân, sau đó ngài Nobunaga bất ngờ tấn công thì ba ngàn quân sẽ đối đầu với năm ngàn quân. Tức là chúng ta chắc chắn sẽ giành chiến thắng!”
“Ý ngươi là chúng ta sẽ tấn công trực diện vào đội quân chủ lực của Yoshimoto ư? Và chúng ta sẽ cầm chân binh lính Imagawa bằng cách nào?”
“Đúng vậy! Đội quân chủ lực của Yoshimoto chắc chắn sẽ vào thành Otaka và đóng quân trong đó. Tôi không nghĩ là bọn họ sẽ đóng quân ở trước thành chúng ta đâu.”
Ban nãy Tadashige có xem qua bản đồ, anh đã quan sát vị trí của thành Otaka với các thành khác cũng như thành Kiyosu.
“Ngài Jubei, ở quanh đây có nơi nào gọi là Okehazama hay Dengakuma không?”
“Ồ, có chứ! Nếu ta nhớ không nhầm xác thì Okehazama ở quanh đây!”
“Để đến được thành Otaka, đại quân quân Imagawa sẽ phải đi qua Okehazama có đúng không?”
“Có lẽ bọn chúng đang tiến gần đến đây.”
“Nếu vậy chúng ta hãy đóng giả người dân vùng này, đợi đến khi đoàn quân của Yoshimoto đi ngang, chúng ta sẽ dâng rượu và thức ăn làm quà. Dã tâm của Yoshimoto là tiến về kinh, xa hơn nữa là thâu tóm cả nước vậy nên tôi nghĩ không có lý do gì mà ông ta từ chối nhã ý của dân chúng cả. Số lượng lớn quà tắng sẽ khiến Yoshimoto hài lòng, ông ta sẽ cho quân lính nghỉ, ăn uống. Và cảnh tượng hỗn loạn đó là cơ hội để toàn bộ binh lính của ngài Nobunaga bí mật tiếp cận, tấn công vào bản doanh Yoshimoto. Nếu mọi việc diễn ra đúng như vậy thì chúng ta có thể nhanh chóng đánh bại kẻ thù không phải sao?”
Lúc này cả Kichou lẫn Mitsuhide đều quay phắt sang nhìn Tadashige.
“À…”
“Tadashige, ngươi đã học kế sách này ở đâu vậy?”
“Đây quả là diệu kế! Nếu vậy thì ngài Nobunaga có cơ hội giành chiến thắng rồi!”
Trong nháy mắt sắc mặt họ thay đổi, trở nên rạng rỡ. Kichou sai người báo tin cho Nobunaga, Mitsuhide lo sợ bất trắc nên quyết định đóng giả thường dân, bọn họ sẽ ẩn núp trong một ngôi làng nhỏ gần Okehazama.
Vài ngày sau đó, Mitsuhide và Tadashige đến một ngôi làng nằm gần Okehazama, giả dạng dân chúng sinh sống. Bọn họ nói với trưởng làng rằng mình đến đây theo lệnh của Nobunaga để giúp đỡ khai khẩn các cánh đồng hoang. Yoshimoto tấn công Owari là chuyện của một tháng sau đó, trong khoảng thời gian này cả hai cùng phụ giúp dân làng việc đồng áng, chơi với những đứa trẻ tinh nghịch và chăm sóc các cụ già. Cứ như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn bọn họ đã trở thành bạn với dân làng, được mọi người yêu mến.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cuối cùng cũng có tin Yoshimoto tấn công Owari. Người đến truyền tin là một người đàn ông nhỏ nhắn, ăn mặc bẩn thỉu, rách nát. Hắn ta trẻ hơn bọn họ, cao khoảng 140cm có lẽ vì thế nên trông như một thằng nhóc.
“Ngài Jubei, lần này ngài vất vả nhiều rồi. Ta là Tokichiro Kinoshita – một trong những gia thần của nhà Oda.”
Tadashige thở hắt ra, theo anh nhớ thì người đàn ông nhỏ nhắn này về sau chính là Hideyoshi Toyotomi, người cai trị cả nước.
“Ngài Nobunaga rất tán thưởng kế sách này, nếu thành công thì ngài Jubei nhất định sẽ được thưởng công hậu hĩnh!”
“Không, không, chính Tadashige mới là người đã nghĩ ra diệu kế này, hắn xứng đáng được thưởng!”
“Ồ, vậy đây là quý ngài Tadashige sao? Ta nghe tiểu thư Kichou nói rằng ngài là một người đàn ông thú vị. Ngài có muốn dùng thử bánh gạo do Tochikiro vui tính nướng không?”
Hideyoshi cười nói, không có vẻ gì giống kẻ tráo trở hai mặt mà như thể mình là một chàng trai tốt bụng. Mitsuhide trung thành và nghiêm túc còn Hideyoshi cởi mở, vui tính. Nội tâm Tadashige không khỏi phấn khởi khi đứng trước một nhân vật lớn trong lịch sử hiện vẫn là kẻ vô danh. Chân chính được gặp người thật, anh cảm thấy đối phương cũng chỉ là người bình thường. Mặc dù nói là vị anh hùng đã ghi tên mình vào lịch sử tuy nhiên tướng mạo cũng như ai, không có gì đặc biệt.
Vài ngày sau đó, quân lính của Yoshimoto tấn công thành. Vậy là bước đầu của kế hoạch đã diễn ra đúng như dự đoán. Hideyoshi có nhiệm vụ sau khi quà tặng đến tay Yoshimoto thì phải ngay lập tức báo tin về cho Nobunaga. Cùng lúc ấy, binh lính nhà Oda đã tiến vào Okehazama nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đợi thời cơ tấn công sẽ hành động theo đúng kế hoạch vạch ra. Trong số những thuộc hạ của nhà Oda, ngoại trừ Nobunaga, Kichou, Hideyoshi chỉ có Tadashige và Mitsuhide biết được kế hoạch này.
Trong những ngày này, cả ba tụ tập trong căn lều đã được Mitsuhide dựng sẵn, uống rượu mà Hideyoshi đã mang đến, nhâm nhi mồi nhắm là những con cá họ bắt được ở con sông gần đó.