Toki Kasumi - Quân Sư Của Nobunaga - Chapter 005
Chương 1.4: Thời Chiến quốc (4)
Vài ngày sau, cuối cùng thì thời cơ tấn công Imagawa cũng đến khi những luồng khói bốc lên ở đằng xa. Vào thời này chưa xuất hiện các tòa nhà cao tầng nên có thể nhìn thấy rõ khói nằm cách thành Marune và Washizu bốn ki-lô-mét. Tadashige cùng với Mitsuhide leo lên đồi cao, quan sát luồng khói.
“Đạo quân tấn công pháo đài hình như là của Yasumoto Asahina và Motoyasu Matsudaira.”
“Ngài Motoyasu Matsudaira từng bị gia tộc Oda bắt làm con tin.”
“Ngươi cũng biết chuyện này nữa à? Vào thời điểm đó ông ta tên là Takechiyo – người bạn thân của của ngài Nobunaga. Mặc dù đó chỉ là tập trận giả nhưng hai bên đều để bụng.”, Hideyoshi vừa nhìn xung quanh vừa nói.
Theo dự tính thì chắc Yoshimoto sắp đến nơi, dân chúng Okehazama đang háo hức chờ đợi để dâng quà, con người ở thời đại này rất dễ sai khiến. Mặc dù nghe theo mệnh lệnh của lãnh chúa Nobunaga, họ chấp nhận để người lạ như Mitsuhide và Tadashige cùng lo chuyện đồng áng. Nhưng chỉ khi nhìn thấy cả hai chăm chỉ làm việc thì họ mới thật sự mở lòng, trở nên thân thiết. Khi Yoshimoto đến, để dâng quà mà không bị ông ta nghi ngờ, mọi người sẽ giả vờ đang bàn tán về sự thất bại của Nobunga rồi va phải binh lính của ông ta. Tadashige thầm cảm khái thời đại này thật đơn giản.
“Ồ, bọn chúng đến rồi!”
Mitsuhide chỉ tay về một hướng, đám đông binh lính mặc áo giáp kéo dài nườm nượp đang từ từ đi đến. Đối lập với binh sĩ đội được trang bị chỉnh chu, đầu đội mũ sắt, mặc áo giáp Doumaru* là những người nông dân bình thường quần áo rách rưới. Tadashige khá sốc với cảnh tượng trước mắt, hóa ra hình ảnh người nông đứng lẫn cùng quân lính là như thế này.
*Doumaru là một loại áo giáp tiêu biểu của Nhật Bản, người ta dùng các sợi dây để cột các mảnh kim loại hoặc các miếng da mỏng lại với nhau.
Khi cả ba quay về làng, đoàn quân của Imagawa đang đi qua, mọi người đợi đến thời điểm thích hợp liền lên tiếng xì xầm. Trong số đông các binh sĩ có một người sở hữu diện mạo đặc biệt nổi bật. Khi người này cưỡi ngựa đi ngang qua, Hideyashi bước ra và quỳ xuống bái lạy. Đối phương có lẽ là samurai của nhà Imagawa.
“Thật may mắn khi được nhìn thấy đoàn quân của ngài Imagawa!”
“Ngươi là ai?”
“Tiểu nhân là dân làng sống gần đây. Tiểu nhân có chuẩn bị quà dâng lên cho ngài Imagawa – người sẽ cai trị vùng đất này từ bây giờ. Đây chỉ là chút ít quà mọn nhưng đây là tấm lòng thành kính của tiểu nhân!”
“Hô hô! Đây là một quyết định sáng suốt, ta sẽ báo lại với ngài Yoshimoto. Ngài sắp đi ngang qua đây, khi đó nhà ngươi sẽ có cơ hội dâng quà!”
“Vâng!”
Học theo Hideyoshi, Tadashige và Mitsuhide cũng quỳ lạy, vị samurai kia cưỡi ngựa rời đi. Trong lúc chờ đợi Imagawa, cả ba vẫn quỳ trên đất như cũ. Một vị chủ tướng ngồi trên kiệu từ từ tiến về phía này. xung quanh là những binh sĩ mặc áo giáp, ông ta ăn mặc quý phái. Tadashige nhớ đến giai thoại kể về Yoshimoto, vào những năm cuối đời ông ta gia nhập hàng ngũ quý tốc, thường hay làm ra vẻ quý phái, thanh cao.
“Tadashige, dù ta nghĩ ngươi đã biết điều này song ta vẫn phải nhắc ngươi, đừng nhìn vào mặt Yoshimoto cho đến khi ông ta cho phép. Đó là một hành động vô lễ, ngươi sẽ bị trừng phạt!”, Mitsuhide nhắc nhở Tadashige.
Tadashige dập đầu lạy, trong lúc hốt hoảng, trán anh cúi thấp đến nỗi sắp chạm đất. Được nhắc nhở, anh nhận ra bản thân mình vừa làm ra một chuyện hết sức nguy hiểm. Tadashige không khỏi khẩn trương, mồ hôi bắt đầu túa ra.
“Dừng lại!”
Một giọng the thé vang lên, có lẽ đây là giọng của Yoshimoto, đoàn quân đang đi theo đó lập tức dừng lại. Nhất thời bầu không khí chùng xuống, sự im ắng khác thường xen lẫn căng thẳng bủa vây.
“Ta nghe nói các ngươi muốn dâng quà cho ta à?”
“Vâng! Chúng tiểu nhân nghe nói ngài Imagawa đang tiến về kinh đô, sẽ đi qua làng nên đã chuẩn bị chút quà mọn, xin ngài vui lòng nhận cho!”
“Ha ha ha! Các ngươi thật sáng suốt! Đây là một ý tưởng hay! Các ngươi hãy ngẩng mặt lên!”
“Vâng!”
Cả ba lần lượt ngẩng đầu, nhìn thấy Yoshimoto đang ngồi trên kiệu. Mặt ông ta bôi kem đánh phấn không phù hợp với danh xưng “cung thủ giỏi nhất Kaidou” mà ngược lại giống một quý tộc thực thụ. Mặc dù vóc người ông ta không cao lớn lực lưỡng nhưng bụng lại khá to, dường như vào thời quan lại quý tộc ưa chuộng cái béo thì phải. Thật khó cho Tadashige tuy nhiên trong hoàn cảnh như thế này, anh không còn cách nào khác ngoài việc phải cố gắng nhịn cười.
“Yoshimoto ta đây rất cảm động trước tấm lòng của các ngươi. Chúng ta sẽ dừng chân tại đây nghỉ ngơi, hãy phân phát lễ vật cho các binh sĩ!”
“Tuân lệnh! Chúng tiểu nhân xin đội ơn ngài!”
Hideyoshi cùng với hai người kia vái lạy một lần nữa.
“Nhưng mà, tên kia, người có kiểu tóc thú vị ở giữa, vóc dáng cao to quá đấy. Ngươi thật sự là nông dân sao?”
Khi nghe thấy những lời này, mồ hôi túa ra, chảy dọc theo sống lưng Tadashige và Mitsuhide. Nếu như Tadashige bị phát hiện không phải nông dân ở làng mạc quanh đây thì chẳng có gì nghi ngờ, anh chắc chắn sẽ bị chém đầu.
“Dạ… Người này là…”
Đương lúc Hideyoshi và Mitsuhide ấp úng, Tadashige bỗng ngước mặt ngước nhìn, tay giơ lên gãi đầu, miệng khẽ nở một nụ cười tươi rói
“Thật là xấu hổ thưa ngài! Chỉ vì cái vóc dáng cao to quá khổ này mà mọi người cứ mắng tiểu nhân là tên ngốc vô dụng. Con người tiểu nhân có thể béo gầy theo ý muốn nhưng lại không thể nào thấp đi, thật là hổ thẹn. Ôi sao tiểu nhân lại xuất hiện trước mặt ngài Yoshimoto với bộ dạng này chứ? Thật đáng ghét mà!”, Tadashige vừa gãi đầu vừa nói.
“Hô hô, hóa ra là như vậy à?”
“Vâng! Tiểu nhân tuy là ít nhưng lại ăn nhiều gấp đôi người khác nên tạm thời bị đưa vào chùa. Tuy nhiên tiểu nhân đã trốn khỏi đó và quay trở về đây. Tóc của tiểu nhân đã bị cạo sạch, không biết bao giờ chúng mới mọc dài ra như cũ nữa!”
Yoshimoto có vẻ khoái chí vì sự hài hước của Tadashige, ông ta ôm bụng bật cười.
“Hô hô hô! Nhà ngươi thật hài hước! Hừm, Yoshimoto ta đây ra lệnh cho toàn bộ binh sĩ không được làm hại ngôi làng này!”
“Chúng tiểu nhân xin đội ơn ngài!”
“Các ngươi có chỗ nào để ta nghỉ ngơi không?”
Có thể nói, vào lúc này đây lịch sử đang dịch chuyển, chuẩn bị mở ra một trang mới. Yoshimoto cứ thế đã xuất hiện ở chốn tử địa mà số phận an bài sẵn cho mình. Hideyoshi – người đang vui sướng ngầm trong lòng hân hoan đề cử Okehazama.
“Thưa ngài, phía trước có một nơi gọi là Okehazama. Ở đó rộng rãi, mọi người có thể nghỉ ngơi được ạ!”
“Okehazama à? Ta biết rồi, nhà ngươi cứ mang lễ vật đến đó đi!”
“Vâng, thưa ngài, chúng tiểu nhân sẽ làm ngay bây giờ!”
“Hô hô hô! Đi nào! Hãy nghỉ ngơi ở Okehazama và sau đó chúng ta sẽ tiến về lâu đài Otaka!”
Yoshimoto mỉm cười rời đi, bỏ lại ba người đàn ông mặc thường phục ở phía sau. Khi quân lính đi xa, cả ba vội túm tụm bàn bạc kế hoạch hành động.
“Sau khi chỉ bảo dân làng mang lễ vật tới đó ta sẽ đi báo cho ngài Nobunaga. jubei, Tadashige, việc sau đó pảhi trông cậy cả vào hai người rồi!”
“Toukichirou, chúc ngài may mắn!”
“Ừm! Tadashige, dù là lần đầu tiên giả dạng nông dân nhưng ngài đã làm rất tốt!”
Nói xong Hideyoshi chạy đi chỉ bảo dân làng. Tadashige mở to mắt nhìn theo, anh khá kinh ngạc về sự nhanh nhẹn của đôi chân kia.
“Ngài Nobunaga phải cưỡi ngựa mới có thể đuổi kịp hắn ta. Cặp chân ấy quả thật rất nhanh!”
“Chắc chắn rồi!”
“Mặc dù vậy thì như Toukichirou đã nói, hắn chỉ là một người hầu mà thôi!”
Tadashige mỉm cười khi nghe Mitsuhide nói vậy.
Cả hai đi đến chỗ hẹn với Gonzo, đó là một ngọn đồi cao có thể nhìn thấy Okehazama. Họ leo lên cây, quan sát các binh lính của Yoshimoto đang đóng quân ở Okehazama. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Tadashige mới lại leo trèo lên cây, khó tránh khỏi sợ sệt. Khi anh leo tới vị trí mình có thể ngồi vững thì bầu trời vốn đang hửng nắng bỗng chốc tối sầm lại. Anh có thể nghe thấy tiếng sấm kêu rền vang từ đằng xa. Mọi thứ xung quanh dần ẩm ướt, anh có thể cảm nhận được mùi nước mưa. Ngay sau đó từng giọt thi nhau rơi xuống, phát ra âm thanh lộp độp. Trận mưa xối xả cản trở tầm nhìn, không thể quan sát được mọi thứ xung quanh, Tadashige và Mitsuhide nhất thời ngồi im bất động.
Giữa màn mưa tầm tã, Tadashige thoáng trông thấy bóng dáng những chiến binh đang cưỡi ngựa như bay giữa rừng. Đoàn kỵ binh ấy chỉ cách cái cây mà cả hai trèo lên một đoạn ngắn. Người thanh niên dẫn đầu nổi bật hơn hẳn những người còn lại, Tadashige nhanh chóng nhận ra đó chính là Nobunaga. Nhì sơ qua thì quân số kỵ binh chỉ khoảng năm trăm người tuy nhiên còn có các binh sĩ trẻ tuổi cầm giáo đuổi theo ở phía sau, nhất định Hideyoshi cũng nằm trong số đó. Tuy nhiên với tình cảnh éo le như hiện tại, Tadashige khó mà biết được. Dĩ nhiên Yoshimoto càng không thể nhận ra Nobunaga đang ở rất gần mình.
Quân nhà Oda đi vụt qua Tadashige, chốc lát sau binh sĩ Yoshimoto ở dinh thự phía trước phát ra kêu gào, la hét xen lẫn với tiếng mưa rơi. Vào tháng năm năm Eiroku thứ ba (tức năm 1560), “trận chiến Okehazama”, một sự kiện lớn bậc nhất thời bấy giờ đã đưa tên tuổi của Nobunaga – lãnh chúa vùng Owari vang danh thiên hạ.
Cách đây không lâu, Nobunaga đã cầu nguyện tại miếu thờ Atsuta, cầu mình có thể chiến thắng. Khi đứng trước mặt binh sĩ, ông ta nhìn mọi người một lượt rồi lên tiếng khích lệ tướng sĩ.
“Sau khi nhận lễ vật dân chúng tặng, Yoshimoto đang nghỉ chân ở Okehazama ăn uống no say. Mặc dù nói đại quân địch có bốn vạn nhưng thực tế quân chủ lực của Yoshimoto chỉ khoảng năm nghìn. Phía ta tổng số ba nghìn, tuy thua kém về số lượng song quân địch đang say, không phải đối thủ của những con người đang hừng hực ý chí chiến đấu như chúng ta. Hỡi các tướng sĩ, hãy chiến đấu cho tới hơi thở cuối cùng!”
“Quyết chiến!”
“Đừng nhân nhượng, hãy chém đầu kẻ thù! Nếu các ngươi chần chừ, kẻ thù sẽ chém đầu ngươi vì thế hãy chém giết chúng bất cứ khi nào có thể!”
Nobunaga để Hideyoshi cầm dây cương dắt ngựa trong khi mình vẫn ngồi bên trên.
“Lập tức xuất phát! Mục tiêu của chúng ta là đầu Yoshimoto!”
Nobunaga nói xong đi đầu tiến về phía trước làm gương cho binh sĩ. Sau đó bọn họ lặng lẽ đi đến Okehazama bằng đường tắc. Nobunaga biết đến con đường này từ cái thời niên thiếu lông bông hư hỏng chạy khắp đồi núi Owari. Ngay cả những thuộc hạ thân cận đi theo ông ta cũng không biết con đường họ đang đi sẽ dẫn đến đâu. Sau khi di chuyển hồi lâu, cuối cùng đoàn quân đã đến gần bản doanh của Yoshimoto.
Mọi người núp sau những lù cây âm thầm quan sát bản doanh của Yoshimoto, một bữa tiệc nhỏ nhưng không kém phần náo nhiệt được tổ chức nhằm đón tiếp ông ta. Yoshimoto đã cho phép các binh sĩ uống rượu từ trưa. Đồng thời họ vừa cười nói ồn ào vừa nhai ngồm ngoàm cá cùng cơm nắm do người dân làng lân cận quanh đây và Okehazama làm. Phía sau rèm che, Yoshimoto cũng uống rượu, ăn món cá nướng mình ưa thích.
“Món cá thật sự rất ngon, đây là loại cá gì?”
“Tiểu nhân nghe nói đây là một loại cá hồi!”
“Ở Suruga, cá biển là chủ yếu tuy nhiên vẫn có cá sống nhưng số lượng nhỏ.”
Tâm trạng Yoshimoto hiện tại rất tốt, ông ta vươn tay với lấy con cá tiếp theo. Đây đã là con thứ tư rồi!
“Thưa ngài, nếu ngài ăn quá nhiều thì không khéo ngài sẽ bị đau bụng đấy ạ!”
Matsui Munenobu – người hầu thân cận của ông ta bỗng lân tiếng can ngăn.
“Mùi vị món này quả thật rất tuyệt!”
Yoshimoto nói vậy trong ý không muốn nghe theo. Munenobu thở dài bất lực, đành đẩy dĩa cá về phía Yoshimoto. Cuộc đối đầu giữa Oda và Imagawa là chuyện giữa đa số và thiểu số, phần thắng nghiên về bên nào đã quá rõ. Binh lính của Imagawa đều nghĩ vậy tuy nhiên có nằm mơ họ cũng không ngờ được bữa tiệc này là bữa ăn sau cùng của mình.
Chẳng mấy chốc tiếng sấm rền vang khắp bốn phía, những âm thanh ấy mới đinh tai nhức óc làm sao, không hề tuân theo bất cứ quy luật nào. Tiếng đàn du dương trong doanh trại nhanh chóng bị lấn át.
“Hừm, trời mưa à?”
“Hả? Chuyện gì vậy?”
“Trời mưa thưa ngài!”
Trời mưa lớn khiến Munenobu gặp khó khăn khi nói chuyện với người đứng ngay bên cạnh mình. Yoshimoto ồ lên một tiếng rồi lại rót rượu, với tay lấy con cá thứ năm.
Khi trời bắt đầu đổ mưa, các binh sĩ của Imagawa nhốn nháo núp dưới các gốc cây để trú mưa. Nobunaga nhìn thấy cảnh này, nhận ra thời cơ đã tới.
“Cơn mưa này chính là thời cơ ông trời ban tặng cho chúng ta! Các tướng sĩ, xông lên!”
Nobunaga nhặt lấy thanh kiếm nằm dưới đất, chỉ thẳng lên trời. Mệnh lệnh vừa dứt thì các binh sĩ nhà Oda đã ồ ạt chạy lên con dốc lớn. Khi nhìn thấy binh sĩ của Imagawa xuất hiện trước mặt, bọn họ thẳng tay chém giết. Một điều đáng kinh ngạc nằm ở phản ứng của quân lính Imagawa. Bọn họ đã say khướt lại thêm cơn mưa đột ngột ập đến khiến họ bị phân tâm. Họ hoàn toàn không nhận ra Nobunaga và các quân sĩ đang áp sát.
Các quân sĩ của Nobunaga không chém đầu kẻ thù như mệnh lệnh mà vung kiếm chém giết loạn xạ sau đó nhanh chóng tìm mục tiêu mới. Giữa cảnh tượng hỗn loạn này dù khác biệt về số lượng binh lực cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Mặt khác, đội quân của Nobunaga ngoài huấn luyện những người con thứ trong các gia đình võ tướng ra còn tập hợp cả những con người dày dặn kinh nghiệm chinh chiến. Điều này hoàn toàn trái ngược với binh lính Imagawa – đa phần là những người nông dân bị bắt ép đi lính. Chính vì thế đã tạo sự khác biệt giữa hai bên, binh sĩ Imagawa bị đánh tan tác, bỏ chạy tứ tán.
Thị vệ của Nobunaga – Hattori Kazutada, đã tìm thấy lều trướng của Yoshimoto bèn cầm kiếm xông vào.
“Úi chà, không có ai ở đây à?”
Bên trong lều trướng hoàn toàn trống rỗng tuy nhiên có tiếng động vang lên, nghe có vẻ như gần trong gang tấc. Hắn chém phăng màn cửa, đi ra phía sau thì trông thấy một tướng lĩnh ngồi trên kiệu đang hốt hoảng trốn chạy, mặt mũi ông ta tái nhợt nhưng vẫn luôn miệng mắng mỏ các binh sĩ đang kiêng kiệu.
“Imagawa Yoshimoto, ngươi không thoát được đâu!”
Kazutada cầm kiếm trong tay, mạnh mẽ lao về phía trước, chém xuống. Những tên lính kiêng kiệu nghĩ rằng mình sẽ bị giết chết vội hạ kiệu, tranh nhau bỏ chạy thục mạng.
“Này, bọn khốn nhà ngươi!”
Yoshimoto mắng đồng thời rút ra một thanh kiếm được đính kèm nhiều vật trang trí.
“Nhà ngươi là tên quái quỷ nào hả?”
“Ta là thị vệ của ngài Oda Nobunaga, Hattori Kazutada!”
“Hả? Cái gì? Oda à?”
Trước sự kinh ngạc của Yoshimoto, Kazutada giơ kiếm chém về phía trước. Mũi kiếm đâm vào bả vai Yoshimoto, máu chảy ra, vấy bẩn y phục màu trắng.
“Ối, đau! Nhà ngươi nghĩ ta là ai hả? Ta là Imagawa Yoshimoto – người được xưng là cung thủ số một vùng Kaidou đấy!”
Yoshimoto tức giận hét lên, cầm kiếm múa may. Kazutada bình tĩnh quan sát sau đó đâm kiếm vào bụng Yoshimoto.
“Đáng ghét!”
Yoshimoto vung kiếm lên, chém vào đầu gối của Kazutada. Hắn đã không thể tránh thoát đòn tấn công này như mong đợi thế nên đành phải nhận lấy một vết cắt dài trên đầu gối.
“Kodaira, ta tới giúp ngươi đây!”
Người vừa xuất hiện là Yoshikatsu Mouri, cũng là một thị vệ như Kazutada. Yoshikatsu đâm ngọn giáo vào cổ họng Yoshimoto trước khi ông ta kịp phản ứng. Yoshimoto cảm thấy đau nhói, lồng ngực bị chấn động mạnh, nóng bỏng lạ thường. Khi ông ta cúi đầu nhìn phát hiện máu nhuộm đã nhuộm đỏ lồng ngực mình tự bao giờ.
“Hà, ta thật là ngu xuẩn! Ta là bá chủ vùng Tối nhưng đây lại là bầu trời Owari…”
Yoshimoto phun ra máu trước khi kịp nói hết câu, ông ta ngã về phía trước, úp mặt vào một vũng nước. Yoshikatsu tiến lại gần Yoshimoto, nói:
“Ta xin phép chém đầu ông!”
Nói rồi hắn rút thanh kiếm giắt ở thắt lưng, chém đầu Yoshimoto. Sau đó hắn treo đầu ông ta vào ngọn giáo, giơ cao nó hết mức có thể.
“Ta là thị vệ của Oda Nobunaga, Yoshikatsu Mouri. Yoshimoto Imagawa đã bại trận, đây là đầu của ông ta!”
Hắn hét thật to để tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, tiếng vang vọng khắp bốn phía. Khi đó, trời tạnh mưa, những tia nắng dần xuất hiện tựa như thể đang chúc mừng vì Yoshimoto đã bị đánh bại.