Toki Kasumi - Quân Sư Của Nobunaga - Chapter 006
Chương 1.5: Thời Chiến quốc (5)
Tư binh của Nobunaga được cho vào khoảng ba nghìn quân. Trái ngược lại quân số của phía Yoshimoto ước tính khoảng năm nghìn. Tuy nhiên trong cơn mưa như trút nước này, khi quân lính Yoshimoto say khướt thì binh lính của Nobunaga lại quyết tâm lấy đầu Yoshimoto để bảo vệ sự tồn vong của gia tộc Oda. Và giờ kết cục đã định, không còn gì phải bàn cãi nữa. Trận chiến bắt đầu vào buổi trưa, dẫu đánh úp nhưng đôi bên cũng giằng co gần hai tiếng mới chấm dứt. Tiếng hò reo vừa vang vọng thì một hồi sau tiếng giáo mác va chạm lại vang lên. Dẫu ở cách xa nơi này nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét hân hoan của ba nghìn con người, âm thanh ấy như thể khiến mặt đất rung chyển. Khi đó mưa đã tạnh, không khí bốn bề thoáng đãng.
“Ngài Nobunaga đã thắng rồi!”
Mitsuhide vừa nói vừa leo xuống cây, Tadashige nhìn chằm chằm về phía doanh trại của Yoshimoto, hình như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
“Tadashige, ngươi sao thế?”
Mitsuhide lên tiếng hỏi, Tadashige rũ mắt, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
“Không có gì! Nhưng có lẽ tôi không nên nói ra những điều thừa thãi đó nhỉ? Về việc nhà Oda giành chiến thắng ấy!”
“Ý ngươi là sao?”
“Có rất nhiều người chết, tất cả là do một tay tôi tạo nên. Điều này thật vô nghĩa!”
Mitsuhide chắc chắn không thể hiểu được cảm giác này. Thực sự thì đây là một kế sách xứng đáng được Nobunaga tán thưởng tuy nhiên Yoshimoto đã chết vì nó. Hiển nhiên những binh lính xung quanh ông ta cũng chịu chung số phận thê thảm.
Cả hai cùng leo xuống cây, lúc bấy giờ Mitsuhide vỗ vai Tadashige, nói với vẻ ngạc nhiên:
“Ngươi thật nhân hậu, ta cũng nghĩ vậy, chiến tranh không nên xảy ra. Khi chiến sự nổ ra, rất nhiều người sẽ phải chết. Điều đó mới đáng buồn làm sao! Tuy nhiên nhờ có kế sách của ngươi, lãnh chúa Nobunaga và em họ Kichou của ta mới bình an vô sự. Ta đội ơn ngươi!”
“Ngài Jubei!”
“Chà, bây giờ nhiệm vụ của chúng ta đã kết thúc, hãy trở về Mino thôi!”
Mitsuhide vỗ vai Tadashige một cái nữa sau đó dẫn theo Tadashige lên đường trở về Mino.
Cứ như thế bọn họ tiến về phía Bắc để đến Mino, khí trời mát mẻ, rất dễ chịu. Tadashige vẫn chưa thể thích nghi với việc bước đi trên những con đường đầy sỏi đá bằng đôi giày cỏ. Mặt khác Okehazama nằm cách thành Inabayama gần năm mươi hai ki-lô-mét. Mitsuhide vốn đã quen với điều này nhưng anh thì khác, bình thường anh chủ yếu di chuyển bằng tàu điện. Thêm vào đó do tính chất công việc, anh thường xuyên ngồi bàn giấy. Vậy nên cuộc hành quân này chẳng dễ dàng gì với Tadashige, khi đi bộ tầm mười ki-lô-mét, chân anh đau nhức không chịu được.
“Tadashige, ngươi ổn chứ?”
“Ha ha, thật xin lỗi! Tôi tự tin vào thể lực của mình nhưng mà có lẽ…”
“Ở phía trước có một ngôi chùa Yukari của gia đình Saitou, chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đó một lát vậy!”
Mitsuhide cười bảo, Gonzo mang hành lý giùm Tadashige nhờ vậy anh có thể đi lại dễ dàng hơn trước một tẹo.
Sau khi đi bộ thêm ba ki-lô-mét, họ trông thấy một ngôi chùa, chắc đây là chùa Yukari của gia đình Saitou. Họ hỏi ý trụ trì, nghỉ chân ở đó trong chốc lát rồi lại tiếp tục lên đường. Hai ngày sau, họ về đến gia trang của gia đình Akechi khi chân Tadashige vẫn còn đau nhức và những vết thương trên đó Tadashige chưa kịp lành. Vết thương đã được băng bó lúc ở quán trọ nhưng ngặt nỗi hiện giờ lòng bàn chân anh phồng rộp cả rồi. Từ sau Tadashige cười khổ, anh nhớ lần cuối mình bị thế này là khi tham gia các hoạt động của câu lạc bộ thời trung học thì phải.
Từ sau khi gia tộc Akechi đầu hàng trong trận chiến bên sông Nagara, Mitsuhide không tiêu phí tiền bạc xây dựng lại lâu đài mà chuyển sang sống ở gia trang của nhà Akechi đến nay. Thỉnh thoảng sẽ có vài ba tên trộm lẻn vào trộm gạo nhưng nhìn chung thì đây là một nơi tương đối yên tĩnh và thanh bình.
“Ta đã về rồi đây!”
Giữa cái tối nhá nhem buổi chiều tà, Mitsuhide bước vào trong gia trang, dõng dạc cất giọng. Ngay sau đó, tiếng bước chân vang lên, ngày một rõ hơn, nghe có vẻ không phải chỉ một người đang đi ra. Hiển nhiên vào thời này, bóng đèn và đèn đường vẫn chưa xuất hiện. Khi mặt trời lặn, ngoại trừ ánh trăng thì chỉ có thể thắp nến soi sáng.
“Mừng ngài trở về!”
“Cha, mừng người về nhà!”
Người phụ nữ có lẽ là vợ của Mitsuhide – Akechi Hiroko, bóng tối không thể che lấp phong thái mềm mại và thanh lịch. Vẻ đẹp này có một nét gì đó rất riêng, khác với Kichou. Trong nháy mắt, Tadashige ngây người trước dáng vẻ đoan chính này.
“Ngài Jubei, vị này là ai thế?”
“Ừm, ta đã gặp hắn ở Owari, tên là Kahoku Tadashige. Vì lý do riêng nên hắn sẽ được chào đón ở nhà chúng ta như một vị khách!”
“Hân hạn được gặp ngài! Ta là Akechi Hirôm, vợ của Mitsuhide Jubei, còn đây là con gái ta!”
“Tôi đến từ Musashi, phu nhân cứ gọi tôi là Tadashige Kasumi. Chính ngài Jubei đã cưu mang, giúp đỡ khi tôi mất việc và bị lạc đường. Tôi đã khiến ngài ấy gặp nhiều phiền hà vậy nên nếu phu nhân cần tôi giúp gì xin cứ bảo tôi!”
“Không, ngài là khách quý kia mà! Chắc có lẽ mọi người mệt mỏi lắm rồi, mau vào trong nghỉ ngơi thôi nào!”
Hiroko xuất thân từ gia tộc Tsumaki, sau này được gả cho Mitsuhide. Bà là người phụ nữ tài sắc vẹn toàn, một hậu phương vững chắc hết mực ủng hộ chồng. Tình nghĩa vợ chồng sâu đậm của cả hai giữa thời Chiến quốc loạn lạc thật sự rất đáng quý. Mitsuhide sinh thời không có thiếp thất, Hiroko chính là người vợ duy nhất của ông.
Mặt khác, vị tiểu thư mười một tuổi (Akechi Kishi) đã được gả cho con trai trưởng của Araki Murashige, vốn là thuộc hạ của Nobunaga. Tuy nhiên cả hai đã ly hôn vì Murashige làm phản. Sau này nàng lấy Akechi Hidemitsu – anh họ của Mitsuhide nhưng sau biên cố đền Honnoji, nàng và chồng đã tự sát, chấm dứt một cuộc đời truân chuyên. Akechi Tấm hay còn gọi Hosokawa Gracia, người kết hôn với Hosokawa Tadaoki và chết thảm trong trận chiến Sekigahara hình như vẫn chưa được sinh ra thì phải.
Sau khi bước vào phòng, Tadashige và Mitsuhide dùng bữa tối do đích thân Hiroko nấu.
“Chốn thôn quê này chẳng có gì cả, khiến ngài chê cười rồi!”
Bữa cơm gồm có gạo trộn ngũ cốc, canh củ cải, cá sông và rau cải muối chua. Toàn là những món ăn đơn giản, không có hương vị của thời đại Lệnh Hòa. Tuy đạm bạc nhưng Tadashige vẫn ăn rất ngon miệng, anh có thể cảm nhận được hương vị thuần túy của từng nguyên liệu. Anh vốn dĩ thích cách cách nêm nếm gia vị thanh đạm như thế này. Ví dụ như mì Ramen chẳng hạn, anh thích dùng xì dầu hơn là sốt đậm đặc làm từ hải sản và xương heo. Ngay cả khi ăn thịt, anh cũng chỉ dùng muối tiêu thay vì nước chấm.
“Không đâu! Khi còn làm việc trên tàu buôn hay khi lạc đường, các bữa ăn của tôi đều qua loa có lệ. Phu nhân Hiroko đã nấu bữa cơm này bằng cả tấm lòng, tôi rất cảm kích người!”, Tadashige cúi đầu nói.
“Ôi ngài Tadashige quả là người lễ độ! Đây là lần đầu tiên ta được người khác gọi là phu nhân Hiroko đấy!”, Hiroko vui vẻ nói, bà cầm lấy bát của Tadashige, bới thêm cơm.
“Tadashige, ngày mai ta sẽ đi đến thành Inabayama để báo lại những gì đã xảy ra ở Okehazama!”
“Hả? Vậy là tôi cũng sẽ đi cùng…”
“Không, ngài Yoshitatsu không hề ghét người lạ nhưng ta phải xin lỗi ngươi. Sẽ rất phiền phức nếu ngài ấy biết ngươi có công trong chiến thắng ở Okehazama!”
Yoshitatsu được miêu tả là một nhân vật bảo thủ, sống nội tâm. Vì lẽ đó Tadashige cảm thấy việc đi đến thành Inabayama không phải là một ý kiến hay.
“Tôi hiểu rồi! Vậy thì tôi sẽ ở đây chạy việc lặt vặt trong khi đợi ngài Jubei trở về!”
Tadashige nói, đồng thời lùa cơm và dưa chua vào miệng.
“Ưm! Ngon quá!”
Mitsuhide và Hiroko cười phá lên vì dáng vẻ này của Tadashige.
Ngày hôm sau, Mitsuhide xuất phát đi đến thành Inabayama cùng với Gonzo và các thuộc hạ thân cận.
“Phu nhân Hiroko, phu nhân có gì cần tôi làm không?”
“Thật tình ngài không cần phải bận tâm đến chuyện này, xin hãy cứ cư xử như một võ sĩ!”
“Ha ha! Thế thì tôi sẽ dạo quanh các thôn xóm quanh đây vậy!”
Tadashige nói vậy rồi đi ra ngoài, cô bé đang ngồi chơi ở ven bờ hồ trong vườn nhìn anh.
“Chú ơi, chú là ai thế?”
Cô bé chạy tới trước mặt Tadashige, tò mò nhìn chằm chằm vào mặt anh. Cô bé trạc tuổi Kishi thì phải, mặc dù mặc quần áo cũ nát nhưng cô bé này lại tạo cảm giác kỳ lạ khó quên. Và hẳn là cô bé được thừa hưởng những đường nét thanh tú từ mẹ, dù còn nhỏ nhưng chắc chắn sau này cô bé sẽ trở thành một giai nhân tuyệt sắc.
“Ofuu, như thế là vô lễ đấy!”
“Phu nhân Hiroko, xin phu nhân đừng bận tâm! Đây là tiểu thư Ofuu ư? Chú là Tadashige, bạn của ngài Jubei!”
“Bạn của ngài Jubei ạ? Vậy chú có thể làm bạn với Ofuu không?”
“Ofuu, lại đây!”
“Ha ha ha! Chú có thể trở thành bạn của Ofuu không ạ?”
“Ừm!”
Trong khi Hiroko có vẻ lúng túng thì Ofuu vẫn hồn nhiên mỉm cười.
“Chú sẽ dạo quanh các thôn xóm ở đây, con có muốn đi cùng chú không?”
“Thật ạ? Đi chứ!”
“Chà nhưng mà có chắc là lát nữa con sẽ không đòi chơi cùng với tiểu thư Kishi không đấy?”
“Ừm!”
Ofuu trả lời như vậy rồi lật đật chạy sang bờ bên kia.
“Phu nhân Hiroko, cô bé tên Ofuu đó có phải là tiểu thư con nhà Akechi không?”
“Không! Đứa trẻ đó là con gái của thuộc hạ ngài Mitsuyasu, người chú đã qua đời trong trận chiến trước đó của ngài Jubei. Cả ba mẹ và anh chị em của cô đều chết khi thành Akechi bị đánh bại. Ngài Jubei thương xót cô bé không còn ai nương tựa nên đưa về đây chăm sóc.”
Năm nay Ofuu vừa tròn mười tuổi.
“Ngài Tadashige, ven bờ gió lớn, Ofuu bị cảm lạnh mất thôi. Con bé sẽ dẫn đường cho ngài, vì vậy xin hãy dẫn con bé ra ngoài dạo chơi!”
“Vâng, tôi đã hiểu rồi! Ofuu, chúng ta đi ngay thôi!”
Tadashige gọi Ofuu, cả hai cùng nhau dạo quanh các thôn làng của gia tộc Akechi. Khi mặt trời lên cao, phong cảnh chốn thôn quê mênh mông, xinh đẹp hiện ra trước mắt anh. Ngày hôm qua anh đến đây thì lúc mặt trời đã lặn nên không được chiêm ngưỡng cảnh đẹp này. Phía xa xa, những người nông dân – có thể là chủ của các cánh đồng bát ngát này, đang cày bừa chăm chỉ. Dẫu vậy họ cũng không quên bàn tán về trận đánh Okehazama. Hẳn thế, đây vốn là một sự kiện trọng đại đầu mùa hạ kia mà. Tadashige bỗng nhớ tới mùa hạ thời Lệnh Hòa, những ngày nắng nóng kéo dài triền miên, nhiệt độ tăng qua từng ngày khiến anh muốn phát điên. Nhưng lúc này đây, anh không cảm thấy khó chịu khi phải đứng dưới ánh mặt trời, thỉnh thoảng những làn gió khẽ thổi qua, rất sảng khoái.
“Con người đã rất sai lầm khi để Trái Đất nóng dần lên!”
Tadashige ngồi dưới gốc cây nhìn những người nông dân đang làm lụng vất vả khẽ lẩm bẩm. Ofuu ngồi trong hốc cây cổ thụ, cầm lấy cơm nắm mà Hiroko làm cho, chậm rãi ăn từng miếng.
“Nóng dần lên?”
Ofuu nghẹo đầu sang một bên lặp lại lời Tadashige khiến anh bật cười.
“Chắc Ofuu không hiểu nó có nghĩa gì đâu nhỉ?”
“Ofuu đang học chữ cùng với tiểu thư Kishi, thế nên sớm thôi ta sẽ hiểu được những từ đó!”
Ofuu phồng má đáp, khi Tadashige nhìn cô bé thì đột nhiên gương mặt của Akari và Kaede lại xuất hiện trong đầu anh. Mình phải làm gì để trở về thời hiện đại đây? Lúc này Akari đang làm gì nhỉ? Chắc có lẽ cô ấy đang ôm lấy Kaede, con bé vừa mới chập chững biết đi. Thật đáng buồn, bây giờ anh chẳng biết phải làm gì cả! Tadashige nhói lòng khi nghĩ vậy.
Ofuu dường như cảm nhận được tâm trạng Tadashige đang sa sút bèn quay sang nhìn vào mặt anh.
“Chú ơi, chú sao thế?”
“Hửm? À, chú chỉ là muốn gặp lại gia đình mình mà thôi!”
“Chú không thể gặp họ được ạ?”
“Ừm! Họ ở một nơi rất xa, có lẽ chú sẽ không thể gặp lại họ nữa!”
“À, thì ra là vậy!”
Ofuu ăn xong hết cơm nắm, nhảy ra khỏi hốc cây cổ thụ bên cạnh, ngoái đầu cười với Tadashige.
“Thế thì chú sống cùng Ofuu đi!”
“Hả?”
Cha và mẹ của Ofuu đều đã chết trong trận chiến, vậy nên chú hãy sống cùng Ofuu đi!”
“Thế à? Được thôi!”
“Ofuu sẽ sống cùng chú, thế nên chú đừng buồn nữa!”
Nói rồi Ofuu mỉm cười tiến lại gần Tadashige, giơ bàn tay nhỏ nhắn ra xoa đầu anh. Gương mặt hồn nhiên của cô bé phần nào xoa dịu sự hoảng loạn của Tadashige khi bị lạc đến thời đại này. Anh cảm thấy bất an, tuyệt vọng vì ý nghĩ sẽ không bao giờ có thể trở về thời hiện đại khiến anh lâm vào cảnh bế tắc. Nhưng may mắn thay, nụ cười của Ofuu đã kịp thời cứu rỗi anh ra khỏi mớ hỗn độn đó.
“Ha ha! Cô gái này đang an ủi chú đấy à?”
Lúc nói những lời này, anh suýt bật khóc nhưng cố kìm nén vì sợ làm Ofuu lo lắng. Khi cả hai đứng dậy, Tadashige loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét từ xa vọng tới.