Trò Chơi Số 0 - Chapter 1
Những ước mơ, tương lai, và các mối quan hệ trong xã hội,… ngươi đã bị cản trở bởi tương lai đen tối của chính mình và không thể đối phó được với sự tàn độc và khắc nghiệt của hiện tại vì vậy ngươi đã chọn cái chết.
Đây là nơi đặc biệt dành cho những kẻ như ngươi.
Ta sẽ làm cho cuộc sống hiện tại của ngươi thành số 0 và cho ngươi cơ hội để tự thiết lập lại cuộc đời của chính mình.
Đương nhiên trên đời này thì không có gì là miễn phí cả.
Vì vậy ngươi buộc phải đặt cược tính mạng của mình khi tham gia trò chơi này.
Và chắc ngươi đã biết mình sẽ phải chịu tất cả hậu quả một khi đưa ra quyết định rồi chứ ?
Ngay bây giờ, nếu ngươi đã sẵn sàng mạo hiểm cuộc sống của mình để tham gia thì
Chào mừng đến với “ Trò chơi số 0 “.
——————————
Ngày 12/12/2016.
Một đám học sinh đổ xô nước xuống người tôi làm nước bắn tung tóe, rồi trêu chọc bắt đầu trêu chọc.
“Hahahaha!!!”
“Tức rồi hả ? Đi mách cha mẹ mày về chuyện này đi.”
“Này, con nhỏ này làm gì có cha mẹ. Chúng ta phải biết hoàn cảnh của nó chứ ha.”
“À, nhớ rồi.”
“Thật là thảm hại. Chẳng lẽ nó muốn sống như này mãi sao?”
“Chỉ nhìn mày thôi đã làm tao ngứa mắt rồi.”
“Cuộc đời mày thật vô vọng.”
Hôm nay là ngày giỗ lần thứ 10 của cha mẹ tôi và những gian nan cũng nhiều hơn bình thường.
Về đến nhà, cô chú lại muốn nói chuyện với tôi và…
“Gì cơ…?
Cô chú muốn con rời đi sao?”
“Cô xin lỗi. Cô không nghĩ là có thể tiếp tục chăm sóc con được nữa. Con cũng biết mà, bây giờ nguồn tài chính của chúng ta không ổn định…
Cô chú còn phải nuôi những đứa con của mình nữa nên khó mà để chăm sóc cho con được chu đáo…
Tuy cô cũng đã hỏi những người họ hàng khác để nhận nuôi con nhưng họ đều từ chối.
Vì vậy, Hanna à, cô vẫn luôn nghĩ rằng nếu con ổn thì…có thể nghĩ đến trại trẻ mồ côi.
À, thật ra trại trẻ mồ côi cũng không quá tệ đâu, cô hy vọng con không quá buồn về điều này.”
Tôi bỗng lặng người và cảm thấy tuyệt vọng. ( Tôi biết mà… Tôi không thuộc về nơi nào cả… )
“Dạ không đâu, thưa cô. Con không sao đâu ạ.
Con chỉ muốn xin lỗi vì đã trở thành gánh nặng của mọi người.
Đừng quá lo lắng cho con, con sẽ nhanh chóng tìm chỗ ở mới và dọn đi sớm nhất có thể.
Con về phòng đây ạ, chúc cô chú ngủ ngon.”
Sau khi tôi rời đi, cô chú bắt đầu nói chuyện với nhau mà không biết rằng tôi đang đứng sau cánh cửa và nghe toàn bộ câu chuyện của họ.
“Tại sao em luôn là người phải nói những điều khó nghe vậy chứ?”
“Dù sao thì cũng đều là con gái nên anh nghĩ hai người sẽ dễ nói chuyện với nhau hơn.”
“Dễ cái mông anh ấy…
Nhưng con nhỏ đó chắc đang cố làm chúng ta cảm thấy tồi tệ.
Nhìn cách mà nó giả vờ như mọi thứ đều ổn, khiến chúng ta trông như những người xấu.
Haizz quên nó đi, tôi muốn đi vệ sinh quá.
Tôi chỉ mong con nhỏ đó bị đụng xe hay gì đó rồi chết đi.”
Tôi nghiến chặt răng và nghĩ rằng nó ổn thôi mà…Tôi đã biết rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ bị đuổi khỏi căn nhà này thôi. Vì đã trải qua quá nhiều thứ tồi tệ nên đây chẳng là gì cả. Tôi chắc rằng mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn từ bây giờ.
Tôi chạy thẳng một mạch về phòng và khi đến trước cửa thì đột nhiên dừng lại và suy nghĩ “ Liệu mọi thứ sẽ thực sự tốt đẹp hơn sao?”, tôi nức nở và nước mắt bắt đầu rơi…
Chỉ khi tôi bắt đầu nghĩ rằng những ngày tháng sau này vẫn sẽ vô vọng như thế thì tôi có khi chết đi sẽ tốt hơn…Tôi chợt nghe thấy tiếng của người mà mình vẫn luôn nhớ đến…
Tôi đã nhận được một cái email từ người cha quá cố của mình. Và trong nội dung thư là…
“Cuộc đời của ngươi đúng là một mớ hỗn độn, Yoo Hanna!
Ngươi như là ‘Biểu tượng của những điều xui xẻo’ và nếu cuộc sống là thang điểm 100 thì ngươi sẽ là số 0. Gặp quá nhiều khó khăn và bây giờ chỉ muốn chết đi ư? Ở đây có thứ muốn cho ngươi đó, một trò chơi sinh tồn có thể giúp ngươi thiết lập lại cuộc sống từ con số 0! Ta cho ngươi cơ hội để có thể tham gia ‘Trò chơi số 0’. Nếu ngươi có ý muốn tham gia thì hãy đến gặp ta tại xxx đường 12-2.”
Đột nhiên tôi bỗng cảm thấy mơ hồ vì nội dung của thư lại nói về ‘Tái thiết lập cuộc sống’ thật vô lý, nhưng tôi vẫn biết chắc chắn về một điều… đây là bức thư được gửi từ người cha đã mất của tôi. Một người đã chết lại có thể gửi email ư, tôi biết điều đó là không thể nhưng kí hiệu bí mật giữa chúng tôi, xxx, thế thôi cũng đủ khiến tôi phải chạy đến nơi đó…
Lúc nhỏ, cha tôi là một thợ chụp hình, chúng tôi thường chụp những tòa nhà đã bị bỏ hoang ở con hẻm phía sau và tạo ra một nơi ẩn náu bí mật của riêng chúng tôi.
Chữ X đầu tiên là ở lối vào.
Chữ X thứ hai là ở sau cây cột điện thoại ngay góc hẻm.
Và chữ X cuối cùng đã được đánh dấu tại cánh cửa, nơi trong cùng của con hẻm, cũng là nơi ẩn náu bí mật của chúng tôi.
Sau khi đến đó thì tôi đã thấy…
“Một tấm thiệp…?”
“Mình nghi ngờ có một người nào đó cũng biết nơi này. Nó thực sự có thể…?”
Tôi cầm tấm thiệp lên và đọc.
“Gửi Yoo Hanna,
Ngươi sẽ ngay lập tức tham gia vào “Trò chơi số 0” khi mở cánh cửa này. Ngươi không thể quay lại cho đến khi hoàn thành trò chơi này. Đây là trò chơi sinh tồn và mạng sống của ngươi sẽ không được đảm bảo. Ngươi vẫn muốn tham gia chứ?”
Vậy là mình phải đặt cược mạng sống của mình để có thể làm lại cuộc đời ư. Mình có thể chết bất cứ lúc nào nếu vào trong đó.
Tôi trầm ngâm và lại nghĩ đến cái email bí ẩn của người cha quá cố rồi tiến tới cầm tay nắm cửa. ( Không có lý do gì để do dự cả. Cho dù mình có lựa chọn hay đi đâu thì ít nhất… nó sẽ tốt hơn cuộc sống hiện tại )
Tôi mở cửa và ánh sáng chiếu ra.
“A…chói quá…!”
Tôi giật mình nhìn mọi thứ xung quanh và…
“Đây là đâu…?”
“Đây có phải thiên đường không ?! Hay là mình đang mơ?
Mình nghĩ mình đã đi vào trong ngôi nhà, nhưng sao lại thấy một bầu trời trong xanh…?
Và những tòa nhà nhìn thật kì lạ… Rốt cuộc đây là nơi nào?”
“Mình khá chắc trong bức thư đã nói là…
/ Trò chơi sinh tồn có thể giúp ngươi thiết lập lại cuộc sống từ con số 0! Ta cho ngươi cơ hội để có thể tham gia ‘Trò chơi số 0’./
Tôi ngẩn người vì không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Vậy là nếu như mình mở cửa thì sẽ ngay lập tức tham gia và không thể quay lại cho đến khi hoàn thành trò chơi này… Trò chơi số 0”
Bỗng nhiên phía sau có tiếng cót két và cánh cửa đóng lại một cái rầm. Phía sau cánh cửa ấy lại có một tấm thiệp khác có nội dung là…
“Gửi Yoo Hanna,
Kỹ năng bị động của bạn là…”
Tôi ngạc nhiên khi đọc tấm thiệp thứ 2.
“Kỹ năng bị động của mình? Đây có phải là một loại trò chơi không?
Mình không biết họ muốn mình làm gì nữa…”
Đột nhiên có một thứ gì đó như xúc tu quấn lấy chân tôi và kéo mạnh về sau.
“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?”
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra một điều gì đó…
Nơi này…
Hoàn toàn không giống thiên đường.
Khi quay người về sau tôi thấy một con quái vật to lớn với năm cái đuôi đang nhai cánh tay của ai đó trong miệng…
Liệu đây có phải là cái giá mà tôi cần trả cho việc cố gắng trốn tránh khỏi hiện thực? Hay vì chưa cố gắng hết sức để vượt qua nó? Vì dù sao tôi cũng muốn chết đi. Tôi muốn giết chết bản thân mình. Tôi đã thử tưởng tượng nó sẽ ra sao khi chết ở một nơi như thế này. Nhưng chỉ sau khi ở trong tình huống này, tôi mới nhận ra… tôi không thật sự muốn chết. Tôi rất… rất muốn sống.
Từ đâu một tia sáng lóe lên đã cứu lấy tôi. Anh chàng lạ mặt đó đã giết chết con quái vật và…
“Chào!
Cô đã thoát khỏi địa ngục ở hiện tại, chỉ để đến một địa ngục khác à…
Thật ngu ngốc.”
Tôi vẫn đang ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì anh ta đã lấy cây gậy trên tay mình đập xuống đất rồi khiến 2 tấm thiệp trong tay tôi bay vào tay anh ta.
Sau khi nhìn một lượt qua hai tấm thiệp thì anh ta cầm tay tôi và nói…
“Nhìn này, tay cô chảy máu rồi.
Cô nghĩ ‘Tôi không thuộc về bất cứ nơi nào, chết đi có lẽ sẽ tốt hơn’. Tôi biết cô đã suy nghĩ như vậy. Nhưng thật ra cô vẫn muốn sống, đúng không?”
Tôi cảm thấy cay ở khóe mắt và khó mở lời…
“Không, tôi…tôi…”
“Vậy là cô muốn chết?
Hãy nhìn tay cô và tự hỏi chính mình ‘Tôi có thực sự muốn chết không?’ hay tất cả những điều này đều là kết quả của việc đấu tranh vất vả chỉ để sống?”
Tôi cắn chặt răng rồi nhìn xuống tay mình và anh chàng lạ mặt kia cũng nói tiếp.
“Nếu cô đã đến đây thì cũng đã nói lên điều gì đó về cô. Chắc hẳn cô đã trải qua rất nhiều khó khăn trong cuộc sống, có điều tôi sẽ không cho cô hy vọng hão huyền và nói mấy thứ như kiểu ‘Từ gì cô có thể vui vẻ hơn rồi’ nhưng nếu chịu đựng được khoảng thời gian khó khăn này và sống sót thì sẽ có ngày cô có thể hạnh phúc.
Hãy tin tôi đi. Cô sẽ tốt hơn thôi.
Và cô vẫn nghĩ rằng mình muốn chết sao?”
Tôi túm chặt váy rồi bắt đầu rưng rưng nước mắt với mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
“Tôi… tôi…”
Nước mắt rơi xuống cùng những ký ức đau khổ kia lần lượt xuất hiện trong đầu tôi.
/ Tức rồi hả ? Đi mách cha mẹ mày về chuyện này đi
Con nhỏ này làm gì có cha mẹ. Chúng ta phải biết hoàn cảnh của nó chứ ha.
Thật là thảm hại. Chẳng lẽ nó muốn sống như này mãi sao?
Cuộc đời mày thật vô vọng. Tao nghĩ sẽ dễ dàng hơn nếu nó được sinh ra lần nữa /
/ Tôi chỉ mong con nhỏ đó bị đụng xe hay gì đó rồi chết đi /
Sau một hồi lâu suy nghĩ cuối cùng tôi cũng đã có câu trả lời của chính mình.
“… Tôi muốn sống.”
Anh chàng kia cười nhếch mép một cái rồi đưa tay ra xoa đầu tôi, tôi ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Được rồi, vậy thì trước khi mọi thứ trở về số 0, chúng ta sẽ sống sót qua trò chơi này chứ ? Cô Yoo Hanna. ”