Trò Chơi Số 0 - Chapter 2
Tại một căn phòng, có người đàn ông bí ẩn đang thản nhiên chơi rút gỗ và một người phụ nữ đi vào như để báo cáo thông tin cho người đàn ông bí ẩn.
“Thưa ngài Zero, cho ngày 12/12 thì đây là báo cáo hàng tháng về top 5 người chơi dẫn đầu trong khu vực xuất phát.”
Người phụ nữ đó tên là Lita hiện đang ở level 3 NPC và cô ấy tiếp tục đọc báo cáo.
“Ồ đúng rồi, ta đợi nó nãy giờ đấy”
“Nó là thứ hạng dựa trên số lượng life cao nhất mà người chơi đạt được.
Đứng ở hạng 5 là Joo Perry [ 1356 life, đã hoàn thành level 1 ]
Hạng 4 là Baek Alex [ 1782 life, đã hoàn thành level 3 ]
Hạng 3 là Loveme [ 2132 life, chưa hoàn thành level nào ]
Hạng 2 là Jay [ 2785 life, đã hoàn thành level 5 ]
Và cuối cùng hạng 1 chính là Baek Elliot [ 4120 life, đã hoàn thành level 5 ]”
“Chà, chà, chúng ta đã có cùng một người dẫn đầu trong vòng 6 tháng.
Ta đoán mình có thể đưa ra quyết định cuối cùng ngay bây giờ.”
Lita ngắt lời và nói thêm. Bỗng nhiên người được gọi là ngài Zero lại run tay và làm rơi miếng gỗ vừa rút được.
“Ngoại trừ, tôi nghĩ rằng có thể có sự thay đổi đối với top 5 ngay chiều nay.”
Cả tháp gỗ đổ xuống và ông ta nhìn chúng với ánh mắt gian xảo như thể sắp có chuyện gì rất khốc liệt sẽ xảy ra.
“Ồ, cuối cùng chúng ta cũng có thể thấy kỷ lục đó bị lật đổ.”
———————————
Chuyển đến khung cảnh ở một lối đi đến vùng trung lập, tại một nhà thờ đã bị bỏ hoang, tôi và Alex (chính là chàng trai lạ mặt hôm qua đã cứu tôi) đang đi vào trong.
“Chúng ta nên tới đó trong vòng 30 phút nữa.”
“Tôi hiểu rồi.
Nhân tiện, cô có gì muốn hỏi không? Tôi sẽ trả lời tất cả.”
“Um… Tôi có thể hỏi cách sử dụng cái thứ phát sáng đó không?”
Alex đưa một thứ gì đó có dạng là viên ngọc hình thoi màu đỏ lên và bắt đầu giải thích.
“Hmm… Tôi phải giải thích thế nào đây?
Được rồi, nó giống như là thứ phải mua bằng tiền trong hiện thực.
Đương nhiên, ở đây không dùng tiền như bên ngoài thế giới thực, ở đây chúng được gọi là ‘life’. Với nó, cô có thể mua những thứ như kỹ năng, vũ khí, và những tấm thẻ đặc biệt. Cách nhanh nhất để có life là hoàn thành các level trong trò chơi.”
Tôi tiếp tục hỏi thêm về những điều mà mình chưa hiểu rõ.
“Còn NPC…? Ý anh là gì về hoàn thành các level…?”
“Cô nhận được một cái email kì lạ và tấm thiệp khi đến đây, đúng không?
Như những gì trong đó nói, chúng ta đang chơi một trò chơi. Cô có thể tiếp tục qua các level, và NPCs sẽ quyết định các nhiệm vụ trong trò chơi này.
Đến cuối cùng, chỉ có ai hoàn thành hết tất cả các trò chơi mới có thể gặp được người điều hành trò chơi này. Và khi họ nói với người đó về cuộc sống mới mà mình mong muốn thì trò chơi này sẽ kết thúc.”
“Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với những người không hoàn thành trò chơi này?”
“Có lẽ họ sẽ chết.”
“Gì cơ? Chết á?”
Trong lúc chúng tôi nói chuyện thì phía sau đã xuất hiện một con quái vật.
“Hmm…Nhìn này, Hanna.
Có vẻ như cô chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô không đọc cái dòng trong email nói là phải đặt cược mạng sống của mình sao?…”
Chúng tôi vẫn tiếp tục nói chuyện. Đột nhiên Alex dùng ánh mắt sắc bén nhìn…
Con quái vật đến gần và chuẩn bị nuốt chửng tôi…
…dù vậy, anh ta vẫn bình tĩnh lấy cây gây của mình để xử lý nó trong lúc vẫn đang giải thích cho tôi.
“…Khoảnh khắc mà cô bước chân vào nơi này sau khi nhận được email, đồng nghĩa với việc cô đã sẵn sàng cho việc đó rồi.”
Tôi vẫn chưa hết ngỡ ngàng vì con quái vật vừa chết ngay bên cạnh mình mà anh ta vẫn thản nhiên nói.
“À, một lời khuyên là đừng nên tin tưởng bất cứ ai ở đây. Cô có thể bị đâm sau lưng bởi người mà mình tin tưởng nhất.”
Sau khi nghe câu nói đó thì tôi căng thẳng hỏi anh ta.
“Vậy tại sao anh lại giúp đỡ tôi…?”
“Bởi vì tôi không muốn thắng trò chơi này. Tôi chỉ muốn lặng lẽ ở đây và sống sót, vậy là đủ rồi.”
Tôi nghi ngờ và không hiểu anh ta muốn làm gì.
“Được rồi, tiếp tục đi đến vùng trung lập nào…”
Anh ta bất ngờ khuỵu xuống…
“Anh không sao chứ?”
“Vừa nãy tôi phải sử dụng quá nhiều năng lượng nên sức chịu đựng đang dần cạn kiệt. Nhưng đi thôi chúng ta sắp tới vùng trung lập rồi…”
Nhưng rồi anh ta đột nhiên nằm ra đất…
“Ểeee dậy đi. Có việc gì mà tôi có thể giúp anh không ?!”
Tôi đang hoảng loạn vì không biết phải làm gì thì anh ta lại cười nhếch mép có vẻ đắc ý rồi nói…
“Hmm thật ra có một vài việc cô có thể giúp tôi đó…”
Anh ta đứng bật dậy như chưa từng bị gì.
“Nếu cô không phiền thì nghĩ sao về việc ghép đôi với tôi ?”
Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
“Ghép đôi ư…?”
Trên tay anh ta xuất hiện một cuộn giấy…
“Đúng vậy, một đôi. Nó là một phần của hệ thống trong trò chơi cho phép chúng ta trở thành một đội. Khi đã thành một đội, chúng ta có thể chia sẻ sức chịu đựng với nhau và tìm địa điểm, thông tin của đối phương. Ngoài ra, chúng ta có thể cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy sẽ có nhiều lợi ích hơn là đi một mình.
Ồ, tôi đang nói gì thế này? Nghe thật hài hước. Tôi vừa bảo cô đừng nên tin ai… Nhưng mà cô vẫn có thể huỷ liên kết sau này mà, nên là chúng ta có thể trở thành một đội tạm thời được hong ?”
“Vậy chính xác thì tôi phải làm như thế nào…?”
Anh ta đan hai bàn tay vào nhau và tỏ ra vui vẻ.
“Đơn giản hoi! Cô chỉ cần chạm bàn tay mình vào màn hình còn lại thì hệ thống sẽ giải quyết và sau đó cô có thể giúp tôi rồi.”
Anh chàng này… cảm giác rất đáng ngờ có lẽ vì câu chuyện của anh ta quá thuyết phục. Mặc dù vẫn còn chút lo lắng nhưng anh ta đã cứu mình, nên hãy đánh cược nào. Nếu có chuyện gì xảy ra, mình sẽ dùng tới ‘nó’.
“Được rồi, tôi sẽ tin và giúp anh.”
“Ồ, cảm ơn.”
Tôi chạm vào màn hình, một vòng tròn phát sáng xuất hiện cùng với giọng nói ‘Kích hoạt hệ thống tạo nhóm – Người chơi Baek Alex và Yoo Hanna tạo nhóm hoàn tất ngày 12/12’ và có một mã vạch xuất hiện trên tay tôi.
“Được rồi, Hanna. Làm tốt lắm.”
Vừa dứt lời anh ta đã đẩy tôi ngã mạnh xuống đất và đưa cây gậy về phía tôi.
“Anh làm cái gì vậy…?!”
“Im miệng và chết đi!”
“Nhưng anh vừa nói muốn trở thành đồng đội với tôi vì hết sức mạnh mà…”
“Cô thật ngu ngốc. Tôi đã nói rõ là đừng tin ai rồi mà, có cần tôi nói đơn giản hơn cho kẻ ngốc như cô không? Tôi chỉ là đang lợi dụng cô thôi.”
“Lợi dụng…”
“Khi người chơi mới chết đi thì những life cũng sẽ biến mất, nhưng nếu những người này đã ở trong một đội thì những life đó sẽ chuyển đến đồng đội. Cũng có nhiều người chơi mới bị lừa và chết như cô rồi. Nó là một hệ thống mang lại lợi thế cho những người chơi cũ có nhiều thông tin hơn thôi. Vì vậy đừng trách tôi.”
Tôi nhắm chặt mắt và cảm thấy tuyệt vọng. Tại sao mỗi khi tôi có cảm giác xấu vì điều gì đó nó đều trở thành sự thật ?
“Tôi xin lỗi nhưng tạm biệt.”
Nhưng thật sự lần này tôi sẽ để những điều đó xảy ra ư ?
Anh ta giơ cây gậy lên và một tia chớp phóng xuống nhưng nó lại đánh trúng anh ta. Rồi tôi chỉ thản nhiên đáp…
“Tôi xin lỗi nhưng tôi nghĩ tôi mới là người nên nói tạm biệt.”
Alex đã cảm thấy rất bất ngờ và chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
“Anh đã nói tôi không nên tin ai rồi mà, anh nghĩ tôi hoàn toàn tin anh mà chẳng có một kế hoạch dự phòng nào sao?”
“Không đời nào… Chẳng lẽ kỹ năng bị động của cô là…”
“Đúng, tôi chắc anh cũng đã nhận được một thiệp như vậy khi tới đây. Kỹ năng bị động của tôi là ‘gương’ tôi có thể phản chiếu lại đòn tấn công của đối thủ nhưng chỉ được một lần trong vòng 24 giờ giờ.”
“Cô phát hiện ra nó khi nào, Hanna?”
“Anh nói là anh không muốn thắng, đúng không? Nhưng anh cũng nói rằng tất cả những người thua cuộc đều sẽ chết. Vì vậy, nếu anh không cố gắng để thắng thì làm sao mà sống sót được?”
“À thì ra là vậy…”
“Cảm ơn anh, Alex. Tôi đã học được rất nhiều từ anh. Tôi cũng không có ý định chết ở nơi này đâu, kể cả phải giết người đã cứu mạng tôi, tôi vẫn sẽ sống sót đến cuối cùng.”
Tôi rời đi cùng với những suy nghĩ trong đầu. Số không, con số của sự bắt đầu và kết thúc. Từ lúc tôi đặt chân đến đây mọi thứ đã trở về số 0 và cái giá dành cho người chiến thắng cuối cùng là ‘Tái thiết lập cuộc sống’.
Nếu tôi thắng, tôi có thể khiến mọi thứ trở lại, kể cả cha mẹ tôi. Vì vậy, tôi sẽ sống sót đến khi kết thúc. Không có vấn đề gì cả, tôi vẫn sẽ giành chiến thắng.
Sau đó, Alex ngọ nguậy người ngồi dậy nhìn theo hướng tôi rời đi
“Hmm… Hãy nhìn này, nó thực sự phản chiếu lại mọi thứ, phải nói là cô ấy khá may mắn khi có kỹ năng đó. Mình từng nghe nói là họ sẽ cho người chơi mới vài lợi ích nhưng phản chiếu không phải là quá mạnh sao. Chà, mình nghĩ là mình không phải là người có thể nói về chuyện đó”
Alex nhớ lại những gì tôi nói lúc nãy và…
“Con nhỏ láu cá.
Hmm, không ngờ cô ta đợi mình tấn công và sử dụng ‘gương’ để cố giết mình. Một nước đi khá tốt đó, mình nên cho cô ta 80 trên 100 điểm nhỉ. Cô ta biết chuyện gì sắp xảy ra và đưa ra phán đoán tốt, có lẽ mình đã tìm được một người chơi tài năng rồi đây. Nhưng cô ta đã thiếu sót một điều, đó là bỏ lại thứ quan trọng [ Hanna rời đi nhưng lại không mang theo tấm thiệp nói về kỹ năng của mình ].
Tôi hy vọng chúng ta vẫn sẽ là một đội tuyệt vời đó Hanna.”
Tôi đi ngang qua chỗ có hai người chơi khác xuất hiện, đó là Elliot và Perry. Họ nói vài điều sau khi thấy tôi đi ngang qua cùng với cây gậy của Alex.
“Hửm…? Này Perry, nhìn kìa.”
“Baek Alex…?”
“Tôi không nghĩ là hắn…Nhưng cô gái đó là ai… ?
Chà chà, cuối cùng thì chúng ta cũng gặp nhau nhỉ, em trai ?”