Về Chuyện Tôi Chuyển Sinh Thành Slime - Chapter 001
Tối. Tối đến mức chẳng nhìn thấy gì cả. Tôi đang ở đâu đây? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hình như có ai đó vừa trêu chọc tôi về vụ đại hiền giả độc thân hay đại loại vậy thì phải, và rồi thì…
Bây giờ thì tôi cũng đủ khả năng suy nghĩ lại rồi.
Tên tôi là Satoru Mikami. Chỉ là một nhân viên văn phòng 37 tuổi bình thường. Khi đẩy một hậu bối đồng nghiệp sang một bên trên đường vì có kẻ lạ mặt điên cuồng chạy đến rồi đâm tôi. Thì ra tôi vẫn còn nhớ mọi chuyện. Điều này có nghĩa là tôi không sao nữa rồi. Không cần chịu đau đớn. Thật không giống tôi chút nào. Tôi vốn nổi tiếng là một gã luôn giữ một cái đầu lạnh. Lần cuối tôi thấy hoảng loạn chắc là khi còn học tiểu học, thậm chí còn bĩnh cả ra quần, nhưng mà chỉ một chút thôi.
Tôi thử nhìn xung quanh. Bất chợt tôi nhận ra mình không thể mở mắt được. Thật quái lạ, tôi tìm cách xoa mắt nhưng tay tôi cũng không phản ứng lại. Nhưng quan trọng hơn là đầu của tôi đâu rồi?
Mọi chuyện thật sự khó hiểu. Giống như là… Ồ… Chờ một chút. Tôi cần giải quyết chuyện này ngay đã.
Bất cứ khi nào tôi cảm thấy bất an, tôi luôn ngồi một chỗ và đếm số nguyên tố cho tới khi bình tĩnh lại. Nào thử thôi nào! 1, 2, 3…
Mà khoan, số 1 đâu phải số nguyên tố đâu nhỉ?
Ừ… Giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó. Tôi không thể ngăn bản thân thôi nghĩ đến mấy chuyện phiền phức này được. Thật là tệ nhỉ? Chuyện gì vậy nhỉ? Không phải tôi đã… giống như là, tôi không thể nào quay trở lại quá khứ trừ khi tôi đã làm một điều gì đó?
Vẫn còn hoảng loạn, tôi kiểm tra xem bản thân mình còn đau ở đâu không. Dường như tôi không còn cảm thấy đau đớn nữa. Cơ thể tôi rất ổn. Không lạnh mà cũng không nóng, hoàn toàn thoải mái nữa là đằng khác. Ít nhất cũng cảm thấy khuây khỏa. Còn bây giờ thì đến tay chân thì… Ôi không, chúng cũng không thấy nóng. Nói đúng hơn là các chi cũng không hề phản ứng. Sao lại như thế cơ chứ? Bị đâm ở lưng không đến nỗi các bác sĩ phải cắt bỏ tứ chi đấy chứ? Trả tay chân lại cho tôi.
Cái giá của việc “không thể mở mắt” là tôi chìm sâu vào thế giới bóng tối vì không thể nhìn thấy gì cả. Một nỗi lo sợ mà trước giờ chưa từng trải qua bao giờ cứ thế xâm chiếm tâm trí tôi.
Tôi đang hôn mê hay sao nhỉ?
Chắc chắn một điều là tôi vẫn còn rất tỉnh táo nhưng có lẽ tôi đã bị mất hệ thần kinh trung ương rồi nhỉ?
Ôi trời! Nghĩ thử xem. Khi bạn nhốt một người vào trong bóng tối, một không gian cô lập, chắc hẳn hắn ta sẽ cảm thấy như phát điên. Và đó chính xác là cảm giác của tôi ngay lúc này. Thậm chí tôi cũng không thể an nghỉ thanh thản nữa.
Sau đó, tôi cảm thấy có cái gì đó chạm nhẹ vào người tôi. Hửm? Gì vậy nhỉ? Tôi dùng toàn bộ các giác quan của mình để cảm nhận xem đó là gì. Chúng giống như những ngọn cỏ đang đâm vào phần bụng của tôi vậy. Để ý kỹ thì tôi dần nhận ra cái gì xung quanh mình rồi. Tôi có thể cảm nhận được phần đầu nhọn của những chiếc lá đang chọc vào cơ thể mình.
Điều này khiến tôi vui lên được một tí. Nãy giờ tôi đã ở trong bóng tối mù mịt được một lúc lâu rồi nhưng mới phục hồi lại được xúc giác. Tôi thật sự rất vui vì cơ thể mình đang lướt trên mặt cỏ.
Tôi có thể cảm nhận cơ thể mình đang trườn trên mặt đất. T-tôi… trườn sao?
Có một điều chắc chắn rằng tôi không phải đang nằm trên giường bệnh. Cảm giác bên dưới phần bụng giống thứ gì đó cứng cứng giống như đá vậy. Hửm. Vậy ra tôi đang ở ngoài trời.
Vì thế, tôi đã hướng về phía đám cỏ, cố giữ bình tĩnh khi có va phải vật gì đó mặc dù tôi cũng không chắc là phần đầu của tôi ở đâu. Tôi cũng không ngửi thấy mùi gì cả. Không biết có phải tôi đã mất luôn khứu giác rồi hay không.
Tôi thật sự không biết rốt cuộc mình đã biến thành hình dạng gì nữa. Tôi cảm thấy… trơn trơn như thạch vậy. Đó chẳng phải một loại quái vật rất quen thuộc hay sao. Thật ra ý nghĩ đó đã xuất hiện trong đầu tôi được một lúc rồi.
Không đâu… thôi nào. Làm gì có chuyện ngớ ngẩn đó chứ. Bỏ chuyện đó sang một bên, tôi quyết định thử giác quan cuối cùng của mình. Nhưng mà tôi không biết miệng của mình nằm ở đâu. Gì thế này?
Đột nhiên, có một giọng nói cất lên trong tâm trí tôi.
Có sử dụng kỹ năng độc nhất “Kẻ săn mồi” không?
Có hoặc Không
Hả? G-Gì thế này? Kỹ năng độc nhất “Kẻ săn mồi” là cái gì?
Và còn cái giọng nói khi nãy là gì thế nhỉ? Tôi nhớ là tôi đã từng nghe một giọng nói lạ phát ra ở đâu đó khi nói chuyện với Tamura. Đó không phải là do tôi tưởng tượng à? Có ai ở đó thật sao? Có cái gì đó không đúng ở đây. Hình như không phải là một người đang nói chuyện với tôi mà đúng hơn là giọng nói đó xuất hiện trong tâm trí của tôi. Giọng nói lạnh lùng, vô cảm y hệt giọng nói từ máy tính vậy.
Bây giờ thử chọn “Không” thử xem sao.
Không phản hồi. Tôi đã chờ đợi câu trả lời nhưng không ai đáp trả. Hay tôi có nên hỏi thêm câu thứ hai không nhỉ? Hay tôi lựa chọn sai? Đây có phải là một trò chơi mà bạn sẽ bị mắc kẹt mãi mãi nếu không lựa chọn “Có” đúng không? Tôi cho rằng câu hỏi sẽ được lặp lại mãi cho đến khi tôi đồng ý giống như mấy trò chơi nhập vai vậy. Chắc không phải vậy đâu.
Giọng nói đó thật là thô lỗ mà. Tự nhiên xuất hiện, đặt câu hỏi xong biến đâu mất hút. Thật tuyệt khi được nghe giọng nói của ai đó. Nhưng không…
Quay trở lại thứ tôi định thử trước đó nào, vị giác của tôi.
Tôi tiến về phía đám cỏ mà tôi cảm nhận được trước đó. Vì chúng lướt qua cơ thể tôi nên tôi tựa lên chúng để tiến về phía trước, cảm giác cứ như tất cả sức nặng của tôi đều bao trùm lên cả cánh đồng mênh mông vậy. Chắc chắc là có nhiều loại cỏ lắm.
Ngay khi tôi tin chắc về điều đó thì tôi chợt nhận ra chỗ tiếp giáp giữa cơ thể tôi với cỏ bắt đầu tan biến. Lúc đầu tôi tưởng mình bị tan chảy chứ không phải cỏ. Bây giờ tôi có thể khẳng định rằng thành phần của cỏ đang được tôi hấp thụ vào cơ thể.
Vậy ra đó là cơ chế hoạt động của cơ thể tôi sao? Thay vì dùng miệng để ăn thì giờ tôi chỉ việc hấp thụ toàn bộ bằng cơ thể. Nhưng chắc là chẳng cảm nhận được mùi vị gì đâu.
Từ đó, tôi tự suy luận vài điều như sau.
Đầu tiên, tôi không còn là con người nữa. Vậy là tôi đã bị đâm chết sao? Tôi dường như không có bất kỳ câu hỏi nào về chuyện này. Tôi không thể lý giải được việc tại sao mình lại nằm trên đống cỏ thay vì trong bệnh viện.
Chuyện gì xảy ra với Tamura rồi? Còn Sawatari thì sao? Cậu ta phi tang ổ cứng cho tôi như đã hứa chưa? Trong đầu tôi đầy ắp thắc mắc, nhưng cần gì nghĩ ngợi nữa khi mà bọn họ giờ không còn quan trọng với tôi nữa. Tôi phải nghĩ xem phải làm gì kế tiếp đây.
Vậy… đây có phải là…? Tôi thật sự là… Mọi người biết đấy… với tất cả những gì tôi cảm nhận từ nãy đến giờ…
Tôi đã thử chuyển hướng ý thức vào cơ thể. Nó đang di chuyển theo nhịp điệu. Chầm chậm bước vào trong bóng tối, tôi dành chút thời gian để xác nhận giới hạn hình thể của mình chính xác như thế nào.
Ôi trời! Tôi từng là một người đàn ông điển trai, cuốn hút. Còn bây giờ, tôi có hình dạng… như một bọng nước vậy.
Đúng là như vậy! Mọi người nghĩ tôi có thể chấp nhận dễ dàng như vậy sao?
Theo như những gì tôi cảm nhận thì đúng là như vậy thật rồi. Tôi có thể hình dung ngay trong đầu của mình.
Tôi không ghét bỏ cơ thể mới này. Dù sao thì nó cũng khá dễ thương mà.
Nhưng chắc chỉ có tôi nghĩ vậy thôi nhỉ? Nếu có một cuộc bình chọn ngay tại đây thì chắc có đến chín trong số mười người có cùng câu trả lời.
Vậy nên tôi sẽ phải chấp nhận cơ thể này. Chấp nhận cả hiện thực là phần “tâm hồn” của tôi đã được tái sinh bên trong một con quái vật từ thế giới khác.
Vậy là lúc đó tôi đã chuyển sinh thành slime.
Nhai, nhai, nhai…
Tôi chỉ ăn qua loa vài cọng cỏ.
Tại sao tôi phải làm như vậy chứ? Mà tại sao lại không nhỉ?
Đừng tưởng tôi không có việc gì để làm đâu đấy!
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tôi buộc phải chấp nhận bản thân đã chuyển sinh thành slime. Nhưng mà chính xác là mấy ngày thì tôi cũng không rõ. Thời gian trôi qua thật khó biết vì tôi đang trong một không gian tối om.
Tôi tình cờ phát hiện ra trong vài ngày qua hình dạng slime cũng hữu ích hơn so với một cơ thể rắn rỏi. Tôi không thấy đói mà cũng chẳng thấy mệt. Đối với tôi, thức ăn hay giấc ngủ giờ không còn cần thiết nữa rồi. Và tôi đoán có một thứ gì đó nữa. Tôi không chắc lắm nhưng mà hình như không có sinh vật sống nào gần đây cả. Tôi không chắc là nó có nguy hiểm không. Nhưng những ngày vừa tôi vẫn còn an toàn. Không còn lo lắng về thứ gì khác.
Kể từ dạo đó tôi không còn nghe giọng nói kì lạ đó nữa. Thời điểm này, tôi không còn bận tâm tới việc có ai đồng hành cùng mình không. Nhưng không. Đúng hơn là chỉ có tôi và cây cỏ. Tôi lấy việc ăn cỏ để khiến mình trông bận rộn hơn. Đó là cách đơn giản để giết thời gian. Bằng cách này, tôi có thể cảm nhận được toàn bộ quá trình cơ thể hấp thụ cây cỏ, khiến chúng hoàn toàn tan biến bên trong cơ thể, phân tích các thành phần và mang tích trữ.
Tôi không thể nào giải thích rõ hơn được. Nó bắt đầu khiến tôi sợ một chút. Tôi cần làm gì đó nếu không sẽ nổi điên mất. Nên tôi quyết định tiếp tục chu kỳ đó – hấp thụ, phân tích và tích trữ. Nhưng mà quá trình này cũng thật kỳ lạ. Hình như không có cơ chế bài tiết dù chỉ một lần. Có lẽ slime không cần phải bài tiết. Nếu vậy thì những thứ tôi hấp thụ sẽ chuyển về đâu? Toàn bộ giác quan mách bảo rằng hình dạng của tôi không hề thay đổi đáng kể nào từ khi đặt chân đến thế giới này.
Cái quái gì thế này?
Đáp. Thức ăn được thu nạp vào dạ dày nhờ kỹ năng độc nhất “Kẻ săn mồi”. Mức sử dụng không gian vật lý hiện tại dưới 1%.
Cái gì? Ồ! Là giọng nói đó!
Nhưng mà từ khi nào tôi sử dụng các kỹ năng đó vậy? Tôi nghĩ nên trả lời lại giọng nói đó.
Đáp. Kỹ năng độc nhất “Kẻ săn mồi” vẫn chưa được sử dụng. Chất được dung nạp vào cơ thể tự động được lưu trữ bên trong dạ dày. Điều này có thể thay đổi nếu cần thiết.
Hả? Thật mừng là rốt cuộc chúng ta đã có màn trao đổi thật sự. Nhưng quay trở lại chuyện khi nãy đã. Nếu tôi sử dụng kỹ năng này thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Đáp. Kỹ năng độc nhất “Kẻ săn mồi” chủ yếu hoạt động dựa trên năm cơ chế:
Săn mồi:
Thu nhận mọi con mồi vào cơ thể. Hiệu suất thành công sẽ giảm đi khi sử dụng trên đối tượng có ý thức. Các con mồi có thể thu nạp gồm vật hữu cơ và vô cơ cũng như kỹ năng và ma pháp.
Phân tích:
Tiến hành giám định và nghiên cứu đối tượng sau khi đã thu nạp vào cơ thể. Ngài cũng có thể tái tạo vật thể. Nếu vật chất có sẵn, cho phép ngài tạo ra bản sao của vật thể đó. Cơ chế Phân tích thành công cho phép ngài học được kỹ năng và ma pháp của con mồi.
Dạ dày:
Đây là nơi lưu trữ con mồi và cũng là nơi cất giữ nguồn vật liệu được tạo ra từ quá trình Phân tích. Những thứ lưu trữ trong dạ dày đều không bị thời gian ảnh hưởng.
Mô phỏng:
Bắt chước hình dáng và kỹ năng của con mồi. Quá trình này chỉ khả dụng ngay sau khi đã phân tích được mục tiêu.
Cách ly:
Cô lập các mục tiêu gây hại không thể phân tích, trung hòa và chuyển hóa chúng thành các phân tử ma pháp.
Hửm… Gì cơ?
Lúc đầu tôi rất bất ngờ. Nghe giống như một năng lực phi thường vậy. Nó không phải là một con slime bình thường mà mọi người biết đến đâu nhỉ?
Mà… chờ đã. Dù sao thì giọng nói trả lời câu hỏi của tôi là từ ai thế? Có ai ở đó không?
Đáp. Là kỹ năng độc nhất “Đại hiền giả”. Do kỹ năng đã được hoàn thiện nên tốc độ phản ứng cũng kịp thời hơn.
“Đại hiền giả”, hả…? Tôi cứ tưởng giọng nói đó đang trêu chọc tôi. Hóa ra bây giờ nó là bạn đồng hành tốt nhất tôi có được ở thế giới này. Hy vọng mọi chuyện đều suôn sẻ.
Mọi thứ đều sẽ ổn cả thôi. Miễn là nó giúp tôi vơi đi sự cô độc tột cùng mà tôi đã dự tính sẵn. Tất cả những gì tôi biết là giọng nói này là thứ mà tâm trí tôi tạo ra để cảm thấy nhẹ nhõm. Như vậy thật tốt. Lần đầu tiên tôi cảm thấy gánh nặng trong tim được gỡ bỏ.
Theo như tôi tính toán thì đã 90 ngày trôi qua kể từ lúc tôi chuyển sinh thành slime.
Nói chính xác hơn là 90 ngày, 7 giờ, 34 phút và 52 giây. Làm cách nào mà tôi biết chắc như vậy sao? Hóa ra đó là một trong vô số tác dụng phụ của việc thức tỉnh kỹ năng “Đại hiền giả”.
Kỹ năng này hữu ích quá đi mất. Giống như đang tâm sự cùng bạn thân lúc cần thiết vậy. Bất kỳ thắc mắc nào xuất hiện trong đầu, kỹ năng này đều giải đáp ngay tức khắc.
Theo như lời “Đại hiền giả”, mất khoảng 90 ngày để kỹ năng hoàn toàn khắc vào tâm hồn của tôi. Bình thường, nó không thể trả lời theo kiểu đối đáp được. Nhưng để trả lời các câu hỏi của tôi, nó đã tự cải tiến, chuyển một phần sức mạnh của “Giọng nói thế giới” để hỗ trợ tôi.
Kỹ năng hữu ích này chuyển tiếp lời nói vào tâm trí tôi theo lẽ thường không thể xảy ra. Theo như lời “Đại hiền giả” giải thích, “Giọng nói thế giới” chỉ xuất hiện khi thế giới có biến động lớn hoặc khi ai đó thức tỉnh hoặc thăng cấp một kỹ năng. Những thứ này không thường xảy ra. Những kỹ năng này rất hiếm để có được, chỉ khi thế giới nhận thấy có sự tiến hóa.
Trong khi đó, tiến hóa là thứ quá đỗi xa vời đối với các chủng tộc. Tôi không thể hiểu nổi nhưng nếu nó đã là như vậy thì tôi chỉ còn cách chấp nhận thôi.
Tuy “Đại hiền giả” có thể trả lời thắc mắc của tôi ngay lập tức nhưng không khác gì một cỗ máy thụ động. Không có cảm xúc hay bất cứ thứ gì cả. Trừ phi tôi chủ động mở lời nếu không nó cũng chẳng chịu nói chuyện với tôi. Đó là mặt hạn chế duy nhất của kỹ năng. Nói chuyện với ai đó cũng thật tuyệt, dù cho đó là đoạn hội thoại một chiều đi chăng nữa.
Nhưng mà, nếu ở thế giới cũ, nói chuyện một mình với kỹ năng sẽ bị coi là lập dị đấy…
Vậy là tôi vẫn ở vẫn bị nhốt trong bóng tối và không ngừng thắc mắc.
Một điều duy nhất tôi chắc chắn rằng tôi bây giờ là một con slime. Tôi cũng biết được tại sao tôi không cảm thấy đói hay buồn ngủ nốt. Hóa ra những con slime ở thế giới này đều không cần phải ăn vì chúng có thể hấp thụ ma tố trong không khí. Trong những khu vực có nồng độ ma tố thấp, tôi buộc phải thay thế bằng cách ăn các sinh vật hoặc quái vật nhỏ.
Loài slime đa số thường tránh xa những nơi có ít ma tố, đồng nghĩa với việc ở đó có nhiều quái vật nguy hiểm và mạnh mẽ. Nhưng cũng có trường hợp, nơi có nguồn ma tố đậm đặc thường có quái vật cực kỳ đáng sợ.
Nơi tôi đang ở có nguồn ma tố dày đặc nên không cần phải trao đổi chất.
Vậy còn ngủ thì sao nhỉ?
Đáp. Cơ thể cả slime được cấu thành từ số lượng lớn tế bào hoàn toàn giống nhau. Mỗi tế bào đóng vai trò như một tế bào não, tế bào thần kinh hoặc là tế bào cơ. Do các tế bào hoạt động điều khiển bởi suy nghĩ được luân chuyển ra vào trong một khoảng thời gian đều đặn nên không cần phải ngủ.
Điều này khiến tôi thắc mắc một câu hỏi, vậy thì ký ức của tôi chính xác được lưu trữ ở đâu? Chắc nó cũng giống như hình thức ghép nhiều ổ đĩa vật lý thành một hệ thống ổ đĩa cứng (RAID) trên máy tính nhỉ?
Tôi nhận được câu trả lời đủ để hiểu được. Nếu không tính đến việc thiếu đi cái tôi riêng thì “Đại hiền giả” đều đưa ra mọi giải đáp chuẩn xác.
Về “Đại hiền giả”, là kỹ năng độc nhất bao gồm 5 hiệu ứng:
Gia tốc tư duy: Nâng cấp tốc độ nhận thức lên đến một nghìn lần thông thường.
Phân tích và giám định vật thể.
Thao tác song song: Tiến hành quá trình phân tích trên mọi đối tượng, song song với quá trình suy nghĩ thông thường.
Hủy bỏ vịnh sướng: Bỏ qua quá trình niệm chú khi thực hiện ma pháp.
Giới tự nhiên: Thấu hiểu mọi thứ không bị che giấu trên toàn thế giới.
“Giới tự nhiên” sao? Vậy là tôi có thể biết mọi thứ, mọi nơi mà không cần phải cố gắng làm gì cả sao? May thật! Tôi đã nghĩ như vậy đấy!
Hóa ra tôi chỉ có thể biết được những thông tin mà mình đã từng nghe qua. Nói cách khác, tôi cần nắm được nền tảng chung trước khi tiến hành phân tích.
Và còn việc niệm chú, vậy tôi có thể thực hiện bất kỳ ma pháp nào khi học được sao? Và trong thế giới này có ma pháp không?
“Đại hiện giả” dõng dạc trả lời là “Có”.
Ngay khi biết được điều đó, tôi phải thử vài câu niệm chú xem thế nào.
Tôi thử với “Đại hiền giả” xem kỹ năng này có giúp tôi thi triển ma pháp được không nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Bất chợt tôi nảy ra một ý tưởng thú vị khác: Tôi có thể kết hợp kỹ năng Phân tích của “Kẻ săn mồi” với Thao tác song song của “Đại hiền giả” không?
Đáp. Có thể liên kết kỹ năng Phân tích của “Kẻ săn mồi” với Thao tác song song của “Đại hiền giả”. Ngài có muốn kết hợp lại không?
Có hoặc Không
Ừ, mà? Tôi không có thứ gì để phân tích… Chờ đã. Hay là tôi…? Cỏ trong dạ dày được tôi hấp thụ để giết thời gian. Cái đó thì sao? Giống như thể tôi chẳng có việc gì để làm nên đem nó ra phân tích thì cũng rất đáng để thử.
Phiền cô nhé, “Đại hiền giả”.
….
….
Hoàn thành phân tích.
Cỏ Hipokute: Một thành phần điều chế dược phẩm chữa bệnh, chỉ phát triển mạnh mẽ ở những nơi có nồng đồ ma tố cao. Kết hợp tinh chất của loại cỏ này với ma tố để sản xuất thuốc phục hồi. Xay nhuyễn cỏ và kết hợp với ma tố để điều chế thuốc trị thương.
Tuyệt! Đó là những thứ tôi ăn để giết thời gian đấy à? Thật may mắn làm sao, tôi ngay lập tức chuyển hóa hết thành thuốc dự trữ trong dạ dày. Quy trình diễn ra ngay bên trong cơ thể của tôi nên nó không giống như khi làm thủ công, mà kỹ năng Phân tích chỉ mất ít hơn 1 giây và thêm 3 giây nữa để pha chế. Tôi đã có cho mình những lọ thuốc đầu tiên. Chỉ mất 5 phút, tôi đã có một trăm phần. Tuy không có thứ gì làm chuẩn để so sánh nhưng khi dùng kỹ năng “Đại hiền giả” để đánh giá thì tất cả chúng đều đạt chất lượng cao.
Đấy, tôi thật sự cảm thấy rất hài lòng. Mọi thứ diễn ra cũng rất nhanh nữa. Tôi đã hỏi “Đại hiền giả” về vấn đề này và nhận về lời giải đáp là quá trình pha chế thường diễn ra lâu hơn như vậy. Tôi cho rằng việc liên kết với kỹ năng Thao tác song song quả là một ý tưởng sáng suốt.
Để làm sáng tỏ hơn, tôi thử ngắt liên kết với kỹ năng Thao tác song song thì mất một khoảng thời gian khá dài để tạo nên một phần thuốc. Tổng cộng mất khoảng 50 phút. Ôi trời, thật sự là rất chậm. Có vẻ như tôi đang sở hữu những kỹ năng tương thích với nhau bất chấp tôi có biết mình đang làm gì hay không.
Một số loài cỏ dại mọc khắp mọi nơi nhưng phần lớn cỏ ở đây đều là Hipokute. Vậy là sao nhỉ? Để chắc chắn thêm nữa, tôi quyết định hấp thụ toàn bộ cỏ trong khu vực này và biến dạ dày trở thành một nhà máy sản xuất thuốc phục hồi. Tôi cũng không còn việc gì khác để làm. Ở đây vẫn tối đen như mực.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi trở nên mất cảnh giác. Tôi có một người bạn đồng hành đã trao cho tôi các kỹ năng và trò chuyện (một cách thụ động) với tôi.
Tôi cho rằng có gì đó liên quan đến việc suốt 90 ngày liên tiếp, tôi không thể cảm nhận được có sinh vật sống nào tồn tại quanh đây. Chẳng có mối hiểm họa nào đe dọa đến tôi cả. Thế là tôi đã lơ là cảnh giác.
Trong chốc lát, tôi như thể, “Hả?”
Đột nhiên tôi cảm thấy cơ thể mình không biết nhẹ hơn hay nặng hơn nữa… một trạng thái vô định.
Có phải tôi… đã rơi xuống nước rồi không?
Suốt 90 ngày qua, tôi không cảm nhận được giọt nước nào rơi vào người. Tôi cứ cho rằng bản thân đang ở trong một hang động chắn mưa hoặc ngôi nhà nào đó chứ. Nên tôi đã không chơi đùa cùng các kỹ năng có được trước đó.
Chắn là tôi đã rơi xuống một con sông hay cái gì đại loại như vậy. Nhà làm sao có con sông được chứ. Nên có thể tôi đang ở trong một hồ nước ngầm trong hang động nhỉ? Cho đến tận bây giờ, tôi đang rất cẩn thận trong từng chuyển động của mình để đảm bảo không gì bất trắc trong bóng tối mù mịt. Nhưng sau khi tìm hiểu về các kỹ năng, sử dụng “Kẻ săn mồi” để thu thập toàn bộ cỏ vào cơ thể, tôi không còn để tâm đến thứ gì ở phía dưới mình nữa.
Lúc nào tôi cũng vậy cả. Trở nên tự mãn rồi sau đó tự mình phá hỏng mọi thứ. Tôi đã từng mạnh miệng khoác lác với khác hàng rằng: “Ồ, chắc chắn không thành vấn đề!”. Chỉ vì câu nói đó mà tôi đã thấy địa ngục biết bao nhiêu lần. Tôi vẫn còn nhớ như in gương mặt tức tối của các thành viên trong nhóm đáng sợ như thế nào.
Quá tệ, tôi đã không thể dừng bản thân kịp thời. Làm gì có kẻ ngốc nào lại đâm đầu vào chỗ lạ lẫm, thậm chí còn không nhìn thấy gì cơ chứ? Nếu tôi còn sống sót, tôi sẽ sống tử tế hơn. Tất nhiên, với tính cách của tôi, tôi hoài nghi việc mình học hỏi được gì từ điều đó.
Thật buồn cười, làm sao mà tôi có thể giải quyết chuyện này một cách êm đẹp như vậy. Không giống như khi tôi có đầy đủ tay hoặc chân, tôi có thể khua khoắng trong cơn hoãn loạn tột cùng…
Nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đâu lại vào đấy. Cuộc sống vốn ngắn ngủi, thậm chí ngay cả một con slime cũng vậy. Tôi đã thốt ra những lời mong ước cuối cùng trước khi không thể thở được nữa.
…
…
Không ngạt thở chút nào.
Sao lạ vậy nhỉ? Tôi đã rơi xuống nước rồi mà? Chắc đã đến lúc gọi “Đại hiền giả” rồi.
Đáp. Cơ thể của slime hoạt động chủ yếu nhờ ma tố. Không cần đến khí oxy nên không cần phải thở. Đó là lý do tại sao ngài không chịu ảnh hưởng.
À.. ra thế. Tôi không để ý cho lắm nhưng tôi đoán mình không có chút hơi thở nào, đúng chứ? Hợp lý. Thậm chí sau 90 ngày, tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều thứ mới mẻ.
Nhưng giờ không phải lúc để ăn mừng. Tôi đã rơi xuống nước mất rồi. Dù tôi không chết nhưng thật khó chịu. Làm gì bây giờ nhỉ? Tôi không chắc mình đang nổi hay chìm nữa. Không có tay lẫn chân khiến tôi không thể nào bơi được. Tôi có thể nào ngôi lên tư dưới đáy lên trên mặt nước không? Hay chẳng lẽ tôi phải trôi nổi mãi giữa dòng nước hay sao?
Mặc dù vậy, tôi cảm thấy không giống như bị dòng nước chảy xiết cuốn đi mà giống như đang đu đưa nhẹ nhàng trên chiếc nôi hơn. Cảm giác thật thư thái…
Điều gì đó mách bảo tôi rằng đây không phải là dòng nước chảy. Nó có lẽ là một cái hồ chứ không phải con sông. Tôi không thấy mình bị cuốn đi mà đúng hơn là đang nổi lên rồi lại chìm xuống. Giống như một chiếc túi nhựa vậy. Dường như tôi chưa bao giờ chạm xuống đến mặt đáy cả. Nếu tình hình này kéo dài mãi thì tôi đang gặp rắc rối lớn rồi đây.
Làm sao bây giờ nhỉ?
Ngay sau đó, các tế bào não bộ của tôi, nói đúng hơn là cơ thể slime, đã nảy ra một kế hoạch tuyệt vời. Có lẽ tôi sẽ dùng kỹ năng “Kẻ săn mồi” để nuốt một lượng nước rồi phun mạnh trở ra để tạo lực đẩy lên. Liệu có hiệu quả không nhỉ? Chỉ có một cách để biết được đáp án thôi. Tôi không còn sự lựa chọn nào khác.
Vì thế, tôi bắt đầu uống một lượng nước trong hồ bằng kỹ năng “Kẻ săn mồi” cho tới khi gần chạm đến 10% sức chứa trong dạ dày. Sau đó phun thật mạnh ra ngoài giống như tôi đang vắt dạ dày mình vậy.
Cảm giác được giải thoát thật sự rất tuyệt vời.
Đột nhiên, có một giọng nói vang lên trong tâm trí tôi.
Đã đạt được kỹ năng “Thủy áp”.
Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra đó là thứ gọi là “Giọng nói thế giới”. Không có gì nhầm lẫn ở đây cả vì “Đại hiền giả” chỉ trả lời khi được hỏi mà thôi. Nhưng cả hai giọng nói đều hoàn toàn giống nhau.
Nhưng tôi không có thời gian để xác nhận có đúng thật không. Tôi càng đặt nhiều áp lực lên mặt nước, tôi càng áp lực đặt lên mình nặng hơn. Thế là tôi đang bay lên với tốc độ khủng khiếp, như thể tôi đang phóng thẳng lên bầu trời vậy. Hiệu quả gia tốc diễn ra thật dữ dội. Thành thật mà nói đó có lẽ là một điều tốt mà tôi chẳng thể nào hiểu nỗi. Thay vào đó, tôi chỉ đắm chìm trong cảm giác cơ thể đang lướt qua bóng tối mịt mù.
Để tôi giải thích rõ hơn một chút, nếu tôi có thể nhìn thấy những thứ xung quanh, tôi chắc rằng nỗi sợ sẽ rất lớn. Nhưng không thể thấy thì còn tồi tệ hơn biết nhường nào.
Nếu mọi người đã từng đi tàu lượn siêu tốc ở công viên giải trí hoàn toàn trong bóng tối, có lẽ sẽ dễ dàng hình dung cảm giác như thế nào. Tâm trí tôi chợt hiện ra cuộc sống của mình ở kiếp trước. Một ngày nọ, tôi đến một vườn thú bị một loài gặm nhấm nào đó xâm chiếm. Ít nhất chỗ đó còn được trang bị đồ bảo hộ.
Đến thời điểm này, tôi muốn tự đấm mình một phát vì nảy ra ý tưởng điên rồ đó. Vừa mới nghĩ đến mà đã hành động ngay à? Thôi nào!
Nỗi khiếp sợ dần xâm chiếm tâm trí tôi. Tôi còn duy trì gia tốc trong bao lâu nữa? Còn bao nhiêu lượng nước cần phun ra nữa?
Chỉ mới nghĩ đến thôi mà cơ thể tôi có cảm giác như vừa mới đâm sầm vào một thứ gì đó rồi bật tung ra ngoài. Tôi đã chuẩn bị tinh thần đón chờ một cơn đau quằn quại sắp sửa ập đến. Nhưng chẳng đau chút nào.
Hả? Nó chẳng gây thương tích cho tôi chút nào sao? Hay nó đã gây sát thương rồi nhưng chỉ là tôi không cảm nhận được nhỉ?
Đáp. Đã nhận được kỹ năng “Vô hiệu hóa cơn đau” nên không còn cảm thấy đau đớn. Nhờ đã kích hoạt kỹ năng “Kháng công kích vật lý” nên đã giảm mức độ thương tổn. Ước tính sát thương vật lý lên cơ thể là 10%. Kỹ năng nội tại “Tự tái tạo” của chủng tộc slime đã được kích hoạt. Ngài có muốn hỗ trợ bằng kỹ năng độc nhất “Kẻ săn mồi” không?
Có hoặc Không.
Ồ, vậy ra tôi sẽ cảm thấy ít đau đớn hơn chăng? Thật tuyệt vời! Tôi không dám chắc như vậy có ổn không. Miễn là tôi biết chắc chắn thì việc cảm thấy đau đớn cũng không còn quan trọng nữa. Vậy thì tôi có thể làm mọi thứ dễ dàng hơn rồi.
Nhưng mà, để kỹ năng “Kẻ săn mồi” hỗ trợ sao? Tôi cũng không thật sự hiểu cho lắm nhưng cứ quyết vậy đi. “Có”.
Tại thời khắc đó, tôi bất ngờ khi nhận thấy cơ thể mình đột nhiên mất đi một phần. Sau một lúc, mọi thứ đã trở lại như cũ. Phần cơ thể tổn thương của tôi đã được hấp thụ, phân tích và tiến hành tái tạo. Nói đến cơ thể hữu dụng của mình, tôi nên thử nghiệm khả năng hồi phục được bao nhiêu lần trước khi không còn dùng được nữa. Nhưng như vậy thật sự quá nguy hiểm.
Linh tính mách bảo tôi rằng bất kể thế nào thì tôi vẫn nên cẩn trọng thêm một chút. Tôi đã có một kho lưu trữ thuốc phục hồi chưa dùng đến. Tôi đã nghĩ rằng việc mất đi một phần mười cơ thể là vấn đề khá nghiêm trọng. Nhưng giờ tôi đã biết cách tái tạo nó trong khoảng 10 giây. Lần tới nếu tôi bị thương, tôi sẽ thử tác dụng của các loại thuốc phục hồi này.
Giờ thì tôi lại tự hỏi mình đang ở đâu thế này? Để đảm bảo cơ thể đã trở lại nguyên trạng, tôi thử kiểm tra xung quanh. Không có gì cho thấy có quái vật nào đáng sợ cư trú gần đây. Tôi đã thoát khỏi hồ nước rồi nhưng vẫn còn thứ gì đó đáng sợ đang chờ đợi tôi phía trước.
Tôi bắt đầu di chuyển một cách cẩn thận về phía trước.
Dường như cứ mỗi lần tôi bảo “cẩn thận” thì y như rằng tôi sắp sửa đâm đầu vào nguy hiểm. Dù vậy, tôi tin chắc rằng chỉ là do mình tự hù dọa mình mà thôi.
Nghĩ như vậy thật không ổn chút nào, bởi vì…
“Này, ngươi có nghe ta nói không, sinh vật bé nhỏ kia?”
Tôi nghe thấy tiếng gì đó.
“Sinh vật bé nhỏ” sao? Không phải có sinh vật nào khác bên cạnh mình đấy chứ?
Chính xác thì đó không phải là giọng nói mà tôi có thể nhận ra theo bản năng ngay trong tâm trí mình. Dù sao đi chăng nữa, tôi cũng không có tai để nghe mà.
“Nè! Ngươi có nghe ta nói gì không đấy? Trả lời nhanh đi chứ!”
Ôi không! Làm sao tôi trả lời được khi mà tôi không hề có miệng cơ chứ? Để thử xem thế nào, tôi thử nghĩ trong đầu rằng “Im mồm đi tên đầu hói!” chỉ để xem kẻ đó có nghe thấy hay không thôi. Nhưng mà làm sao tôi có thể di chuyển được trong khi tôi thậm chí còn không có…
“Ồ… Hửm! Ngươi dám gọi ta là tên đầu hói à? Ngươi cũng to gan lắm đấy! Cứ tưởng đã lâu rồi mới có vị khách đầu tiên ghé thăm nên ta định đón tiếp niềm nở, nhưng có vẻ như ngươi chán sống rồi thì phải!”
Ái chà. Sao không bảo tôi trước sẽ hiệu quả như vậy chứ. Tôi cũng chẳng biết kẻ tôi đang đối diện là ai nữa. Hừm, đành chịu vậy. Thôi thì xin lỗi thôi.
“Tôi xin lỗi! Tôi không biết phải làm thế nào để đáp trả ngài, nên tôi đã thử nói thầm trong đầu. Tôi rất xin lỗi về điều đó. Bây giờ tôi không nhìn thấy gì cả nên tôi không biết ngài trông như thế nào nữa!”
Không biết lời xin lỗi được chuyển đi chưa nhỉ? Tôi cho rằng gọi người khác là kẻ hói trong khi bản thân còn không nhìn thấy diện mạo họ như thế nào thì thật khiếm nhã. Nếu là người ta thì cũng sẽ nổi điên lên thôi mà.
“Heh-heh-heh… Eh-ha-ha…Ah-ha-ha-ha-ha-ha!”
Vừa rồi là một tràn cười lớn vang theo ba bậc khác nhau. Như một kiệt tác vậy. Vậy thì cơn giận đã nguôi ngoai rồi chứ hay chỉ là…?
“Bất ngờ làm sao. Ta cứ tưởng ngươi đã trông thấy hình dạng của ta rồi nhưng hóa ra không nhìn thấy gì à? Đa số slime là loài quái vật bậc thấp, không có nhận thức vì chúng chỉ lặp đi lặp lại chu kỳ hấp thụ, phân rã và tái tạo. Ngươi là một con slime hiếm hoi đi khỏi lãnh địa sinh sống của mình.”
Giờ thì ông ta đang nói cái gì thế nhỉ? Hay ông ấy tò mò hơn là tức giận nhỉ, hay là…? Dù sao đi nữa, đây cũng là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với một sinh vật có trí tuệ. Cuộc trò chuyện ở một thế giới mới và hơi ẩm ướt đầu tiên trong cuộc đời slime của tôi. Tôi mong sao mọi thứ diễn ra thật thân tình.
“Ngươi đã khiến ta tò mò rồi đấy, con slime kia, cái cách ngươi thình lình đâm sầm vào cơ thể ta, rồi cả năng lực tự phục hồi của ngươi thật sự khiến ta rất kinh ngạc. Chắc ngươi là một quái vật đã được đặt tên hay là một ma vật độc nhất hả?”
“À cái gì cơ? Ngài có thể nói lại lần nữa không? Tôi xin lỗi. Tôi không hiểu ý của ngài. Tôi chỉ mới sinh ra ở đây mới 90 ngày thôi.”
“Hừm. Ta cho rằng với khả năng tri giác, ngươi không chỉ đơn thuần là một con slime bình thường. Các quái vật đã được đặt tên là những cá thể được trao một cái tên độc nhất. Nhưng còn ngươi chỉ mới được sinh ra mới 90 ngày sao? Thật nực cười. Vậy hóa ra ngươi là ma vật độc nhất à?”
“Hả? “Độc nhất” nghĩa là sao?”
“Ma vật độc nhất là sinh vật có khả năng dị thường, giống như bị đột biến vậy. Chúng thường được sinh ra ở những nơi tập trung lượng ma tố cao. Có lẽ ngươi được sinh ra nhờ lượng ma tố khổng lồ từ ta phát ra rồi chăng?”
Hả? Chuyện quái quỷ gì thế này?
Phải sử dụng lại kiến thức từ thế giới trước tìm hiểu chuyện này lại mới được. Ông ta (tôi gọi kẻ đứng trước mặt tôi là “ông” cho tiện) đã tỏa ra ma tố khắp khu vực này. Trên thực tế, lượng ma tố dày đặc đến nỗi sinh ra một ma vật. Một con slime là tôi. Là vậy sao?
“Hừm. Không có sinh vật nào có thể đặt chân vào lãnh thổ của ta trong 300 năm qua. Nếu ngươi được sinh ra từ ma tố của ta, vậy thì, ta sẽ ban cho ngươi khả năng cảm thụ ma lực để nhìn thấy và trò chuyện với ta.”
“Ồ… Vậy ra ông giống như cha tôi ấy nhỉ?”
“Không phải kiểu cha ruột đâu. Ta không có khả năng sinh sản đâu. Một vài loài sinh vật thì có, số khác lại không. Như ngươi thấy đấy.”
“Thật sao? Vì tôi nghĩ chuyện đó chỉ xảy ra khi có đối tượng ghép đôi thôi. Nhưng nếu tôi được sinh ra từ ma tố thì việc sinh sản không còn cần thiết nữa sao?”
“Tư duy của ngươi khiến ta bất ngờ rồi đấy. Thật ra có rất ít ma vật sở hữu trí tuệ. Trong số tất cả ma vật, chỉ có những sinh vật được sinh ra từ ma tố mới có tri giác giống như ngươi.”
Ông ta vẫn mãi mê diễn giải trong một lúc. Nhưng thứ quan trọng nhất rút ra được là vẫn có con người tồn tại ở thế giới này. Bên cạnh đó cũng có những ma nhân gồm các sinh vật rất giống con người trong tự nhiên và cũng có khả năng sinh sản tương tự con người. Các chủng tộc này bao gồm tộc người tí hon (elf), tộc hobbit, tộc người lùn (dwarf) và các yêu tinh tộc khác. Chúng thường kết giao với nhân loại.
“Theo đó, ngươi thuộc chủng tộc giống với yêu tinh (goblin), người lợn rừng (orc), người thằn lằn (lizardmen)… Chúng thường căm ghét con người và đối xử với họ như những con quái vật vậy. Tuy nhiên, sự thù địch giữa con người và ma nhân không phải tự nhiên mà có nên việc lai tạo các chủng tộc lại với nhau đều hoàn toàn có thể xảy ra.
Kế đến là những ma nhân được sinh ra từ ma tố, thuật ngữ dùng để chỉ những người do ma tố tạo nên, những ma vật trải qua quá trình đột biến và các sinh vật có nhận thức sau khi tiến hóa từ động vật hoặc ma thú. Chúng có cả trí thông minh và khả năng duy trì nòi giống nhưng chỉ trong cùng phân loài mà thôi. Cấp độ cao hơn thì có tộc người khổng lồ (titan), ma cà rồng, ác ma và các sinh vật sống lâu khác. Tất cả chúng đều có khả năng sinh con nhưng rất hiếm khi làm điều đó. Vì sở hữu sẵn trong người lượng ma lực khổng lồ nên chúng gần như bất tử, nên không cần để lại hậu duệ.”
Những ma nhân có trí tuệ và khả năng sinh sản luôn chống đối nhân loại và đều được gọi chung là “ma tộc”. Nghĩ đi nghĩ lại thì ấn tượng đọng lại trong tôi là các ma vật đều không công khai tỏ ý thù địch đối với con người vì họ e sợ và khao khát sức mạnh giống như các ma nhân. Mặc dù vậy nhưng cả hai phía đều phải chiến đấu để đảm bảo cuộc sóng cho mình.
“Quái vật được phân loại theo mức độ nguy hiểm. Các ma vật cấp cao thường được trao cho các kỹ năng khá mạnh mẽ. Tất cả bọn chúng đều có khả năng chiến đấu với cả một thị trấn của con người nếu chúng thích. Nên chúng không phải là những kẻ mà ngươi có thể coi thường được.”
Người bạn đồng hành mới của tôi vẫn tiếp tục nói luyên thuyên về cách ông ấy chiến đấu với các ma nhân cấp cao trong quá khứ như thế nào. Cuối cùng cũng quay trở lại chủ đề chính.
“Như ta nói với ngươi rồi đấy, ta không có khả năng sinh sản. Lý do rất đơn giản… Bởi vì ta không cần thiết phải làm như vậy. Ta thuộc long chủng và là một trong bốn con rồng mạnh nhất trên thế giới. Ta, Bạo phong long Veldora! Ta không bị trói buộc bởi tuổi thọ hay nhục thể (cơ thể vật lý). Miễn hạch tâm còn thì ta mãi mãi bất diệt! Ahhhhhh-ha-ha-ha-ha-ha-ha!”
Ông có thể thôi ngay giọng cười đó được không. Tôi hiểu rồi. Vậy ra ông ấy không cần sinh con vì đã bất tử rồi đúng không nhỉ?
Trong lúc ông rồng mất một lúc để đi vào vấn đề, ông ta có nhắc đến điều gì đó mà tôi không muốn bị bỏ sót.
Veldora là Bạo phong long hả?
Thêm vào đó, nếu ông ấy một mình quét sạch ma nhân cấp cao dễ như trở bàn tay, chắc hẳn cũng không phải dạng tầm thường đây?
Sau khi điều động mọi kiến thức học được khi còn ở Trái Đất, tôi cố hình dung Bạo phong long Veldora đang ngồi ngay trước mặt đây trông như thế nào. Tôi không thích những thứ hiện diện trong đầu mình. Ông ấy cư xử với tôi rất lịch sự và điều đó càng khiến tôi sởn gai óc.
Vậy giờ làm gì đây nhỉ…?
“Ồ, thật sao? Vậy thì, cảm tạ những lời giải thích tận tình nhé, thưa ngài! Tôi nghĩ mình nên cáo từ thôi!”
Tôi cố gắng để “chuồn” thật nhanh.
“Đợi đã. Ta đã giới thiệu về bản thân mình rồi. Giờ thì tới lượt ngươi đấy, đúng chứ?”
Có lẽ tôi không nên trông chờ được đãi ngộ nào khác hơn. Hừm. Ông ấy muốn biết về mình ư? Nếu tôi kể cho ông ấy nghe về hành trình phi thường từ thế giới khác, liệu ông ấy có tin không nhỉ? Có vẻ ông ấy đã rất kinh ngạc khi một con slime như tôi lại thông minh như vậy. Nếu bịa chuyện thì chỉ khiến ông ấy nghi ngờ hơn thôi. Trường hợp khi bị phát giác thì chẳng khác nào tự đào mồ chôn chính mình.
Thôi thì chuyện gì đến thì đến. Nếu ông ta không tin, tôi sẽ tìm cách ứng phó ngay. Lấy hết can đảm một lần nữa, tôi kể cho Veldora nghe toàn bộ những gì đã xảy ra với tôi.
…
…
“Mọi chuyện là thế đấy. Đó là tôi. Ông biết đấy, cam go lắm đúng không?”
Tôi cẩn thận che giấu các kỹ năng mình đang có trong khi kể cho ông rồng nghe về chuyện tôi bị đâm, tỉnh dậy trong hình hài của slime và những chuyện xảy ra trong lãnh thổ của ông ấy.
Thật là kỳ lạ… Khi tôi cất thành lời thì không còn cảm thấy sống sượng nữa. Nhưng tôi vẫn chưa thể nào làm quen được. Và điều tồi tệ nhất là tôi vẫn hoàn toàn mù tịt. Chẳng lẽ tôi không thể nào nhìn thấy những cô em xinh đẹp lướt qua tôi trên đường nữa sao? Càng nghĩ càng thêm buồn mà.
“Hừm. Vậy là ngươi là người chuyển sinh hả? Nguồn gốc xuất thân của ngươi thật sự rất hiếm thấy.”
“Hả? Ý ông là… “người chuyển sinh” sao? Ông không bất ngờ sao?”
Phản ứng gì thế không biết? Vậy là những “người chuyển sinh” không có gì lạ nên ông ta mới thản nhiên gọi tên chung như vậy nhỉ? Vậy có gì hiếm đâu cơ chứ?
“Ừ. Đôi khi vẫn có người chuyển sinh đến thế giới này. Phần ký ức của kiếp trước của họ đều được khắc sâu vào linh hồn nhờ ý chí mạnh mẽ. Cũng có những kẻ giữ được ký ức ở kiếp trước. Nhưng một người chuyển sinh đến từ thế giới khác… thì rất hiếm. Bản chất linh hồn không thể nào chịu nỗi không gian di chuyển giữa các thế giới. Nó sẽ bị tan biến giữa chừng cùng với phần ký ức. Một người giữ được trọn vẹn ký ức và chuyển sinh thành một ma vật từ ma tố thuần khiết… Ta không thể nhớ nỗi có trường hợp nào như vậy trước đây không. Nhưng thật sự… rất đặc biệt.”
Dường như những người chuyển sinh từ thế giới khác thường chỉ giữ lại được một phần ký ức là nhiều nhất. Nhưng tôi thì lại giữ được hết thì quả là điều chưa từng có tiền lệ. Nhưng đó không phải điều tôi quan tâm hơn cả.
Ông ấy vừa nói cho tôi biệt một việc không thể cố tình phớt lờ được. “Bản chất” của linh hồn? Vậy không cần phải chuyển sinh hay gì mới có thể đến được thế giới này à?
“Hể. Tôi đặc biệt lắm sao? Thế có con người nào đến từ thế giới khác đến đây nhưng không bằng cách chuyển sinh không?”
“Đương nhiên là có. Chỉ là chưa có kẻ nào thành công dịch chuyển sang thế giới khác được thôi. Còn lại thì rất nhiều người từ thế giới khác đến đây. Họ được gọi là “Dị bang nhân” (kẻ ngoại lai) hoặc “Dị thế giới nhân” (người từ thế giới khác) và họ hiểu biết nhiều thứ không thuộc thế giới này. Ta nghe nói họ được ban cho những năng lực đặc biệt khi băng qua các thế giới. Ngoài ra, cũng có trường hợp người chuyển sinh am hiểu tri thức của các thế giới khác. Dù vậy nhưng không phải ai cũng chọn cách nhận diện bản thân như vậy.”
Thật thú vị. Tôi không biết họ có đến từ Trái Đất giống tôi không nhưng nếu được nói chuyện với họ thì tốt biết bao. Không chừng cũng có người đến từ Nhật Bản nữa. Thôi thì cứ lấy đây là mục tiêu phấn đấu trong thời gian ở đây vậy.
“À, tôi hiểu rồi! Tôi nghĩ mình nên thử tìm gặp một vài “Dị thế giới nhân” xem sao. Rất có thể sẽ tìm thấy người đồng hương không chừng!”
“Khoan, chờ đã. Ngươi bảo mắt không nhìn thấy gì cơ mà?”
“Ồ, đúng thế. Thật khổ thân tôi nhưng miễn là tôi còn sống tôi sẽ không để mình bị giết. Tôi chắc sẽ tìm thấy những người giống như mình đâu đó.”
“Hay để ta giúp người nhìn thấy mọi thứ, thấy thế nào?”
Cái gì cơ? Ông già… Ý tôi là Bạo phong long Veldora… Ông ấy đối xử tốt với tôi quá nhỉ? Tôi có nên tin ông ấy không?
“Hả? Ông nói thật sao?”
“Thật mà. Nhưng với một điều kiện. Thấy sao nào?”
Tôi không thích nghe câu nói này tí nào, nhưng mà…
“Là điều kiện gì vậy?”
“Đơn giản thôi. Khi ta cho ngươi năng lực thị giác, ngươi không được sợ ta. Rồi quay trở lại nói chuyện tiếp với ta. Chỉ thế thôi. Điều kiện của ta chỉ có lợi cho ngươi thôi.”
Chỉ vậy thôi sao? Ông có chắc không đấy? Đúng là một con rồng cô độc. Chắc có lẽ là nỗi khổ của những kẻ mạnh đứng trên đỉnh cao đây mà. Cũng không có gì ngạc nhiên vì ông ấy cứ luyên thuyên với tôi mãi. Chắc tôi là người đầu tiên tâm sự với ông rồng này sau một khoảng thời gian rất dài.
Tôi chắc mẫm rằng con rồng này chắc cũng chẳng có gì đáng sợ. Nếu là rồng thật thì nãy giờ chắc tôi đã bị nuốt chửng mất rồi. Mà cũng có khả năng loài rồng ở thế giới này chẳng hùng mạnh tí nào.
Hehe. Món hời béo bở đây rồi.
“Đó có phải là những gì ông muốn không?”
“Tất nhiên. Thật lòng thì ta đã bị phong ấn ở đây suốt 300 năm rồi. Từ đó đến giờ ta đã quá nhàn rỗi, ta sắp phát điên vì cô đơn mất thôi. Đề nghị của ta thế nào?”
“Vậy, nếu đó là những gì ông cần thì chúng ta thỏa thuận vậy nhé!”
“Ừ. Hứa đấy nhé. Nói lời phải giữ lấy lời đấy!”
“Tất nhiên! Có thể tôi không mở mắt được, nhưng ông hãy cứ tin ở tôi! Không tin thì hỏi những người ở Trái Đất thử đi, họ sẽ cam đoan mà.”
Chắc ông ta không làm thật đâu nhỉ? Đúng là xấu xa mà.
“Được thôi. Có một kỹ năng tên là “Cảm thụ ma thuật”. Ngươi biết sử dụng nó chứ?”
Ồ, lại nữa rồi. Có quá nhiều rào cản đối với tôi. Thật không công bằng chút nào.
“Không, tôi không biết. Kỹ năng đó là gì vậy?”
“Kỹ năng này cho phép ngươi cảm nhận được các phân tử ma pháp tồn tại xung quanh. Nó chẳng phải kỹ năng gì to tát đâu, chỉ là giúp ngươi quan sát nên cũng dễ có được thôi.”
“Ồ… Nghe cũng dễ đấy chứ!”
Thật vậy. Tôi có thể thi triển một cách dễ dàng như hít thở vậy. Thậm chí tôi còn còn không biết mình đang sử dụng nó nữa.
“Thật sao? Vậy khi học xong, tôi lại có thị lực lần nữa à?”
“Chính xác. Thế giới này được bao phủ hoàn toàn bởi ma tố. Nhưng không phải nơi nào cũng giống như nhau. Ngươi có biết cả ánh sáng lẫn âm thanh đều có thuộc tính sóng không?”
“Tôi đã từng nghe qua rồi. Sóng ánh sáng và sóng âm.”
“À. Ngươi thông minh thật đấy. Ngươi có học qua chúng ở thế giới cũ đúng chứ? Ta cá là có rồi. Nhưng ngươi sẽ được nhìn thấy sự nhiễu loạn bước sóng gần các phân tử ma pháp, sau đó tiến hành thu thập thông tin để xem môi trường xung quanh trông như thế nào và nghe làm sao. Đơn giản quá đúng không?”
“Hừm. Không hẳn là dễ đâu nhỉ? Thật ra tôi cũng không chắc có đơn giản hay không.”
“Không à? Nhưng nó là thứ giúp ngươi tiếp tục chiến đấu dù mất đi khả năng nghe, nhìn đấy! Nó bảo vệ ngươi khỏi những đòn tấn công bất ngờ. Nó là vũ khí sinh tồn hữu dụng ở đây đấy, không biết sao?”
“V-Vâng, nhưng mà… chúng ta có thể gác lại chuyện chiến đấu lại để giúp tôi nhìn thấy được không?”
“Ừ… Được thôi. Vậy để ta giúp ngươi có được kỹ năng này vậy. Ta cũng không còn cách nào khác cả.”
“C-chờ đã, ông có thể làm được sao? Tôi chỉ mới được sinh ra thôi đấy…”
“Đừng lo. Ngươi vẫn còn ký ức về kiếp trước của mình, đúng chứ? Ở đó, ngươi có được những kiến thức về bản chất của ánh sáng và âm thanh. Dù không có đi nữa, ta vẫn sẽ giúp ngươi. Ngươi may mắn lắm đấy!”
Đúng nhỉ. Gợi tả cảnh qua cho một người không nhìn thấy gì thật sự rất khó. Tôi tin chắc bản thân không thể xoay sở được. Tôi từng đọc ở đâu đó nói rằng Helen Keller học cách nói chuyện chỉ bằng các ám hiệu vì bị điếc khi chỉ mới 2 tuổi. Cõ lẽ tôi có thể sử dụng kiến thức ở Trái Đất để kích hoạt kỹ năng “Cảm thụ ma thuật” này để khám phá thế giới xung quanh như thế nào…
Rất đáng để thử! Không thấy gì thật sự quá bất tiện. Thêm nữa là tôi đã có “Đại hiền giả” bên cạnh rồi. Mọi thứ sẽ khả thi thôi.
“Tôi sẵn sàng rồi!”
Giờ thì… không cần gồng mình làm gì. Dễ dàng ấy mà. Đầu tiên, dùng ma lực bên trong cơ thể để di chuyển ma tố xung quanh.
Tôi có chút mơ hồ về ý nghĩa câu nói của ông ấy. Chắc là kỹ năng mô phỏng theo khả năng phun nước lúc trước của tôi ấy mà.
“Như thế này sao?”
Tôi căng mình, cố tưởng tượng dòng ma lực đang chuyển động trong cơ thể tôi. Tôi có thể cảm nhận có thứ gì đó đang chuyển động. Đó là ma tố, thứ mà người đồng hành cùng tôi đã nhắc đến. Lúc dưới nước, tôi chẳng thể nào cảm nhận được. Dù vậy tôi vẫn có thể điều chỉnh lực khi căng mình lên. Trước đó, tôi chưa kiểm soát được dòng nước tốt bằng kiểm soát ma tố xung quanh. Tôi đang luyện tập cơ ma thuật, còn các phân tử ma pháp quanh tôi cũng đang phản ứng lại. Tôi có thể áp dụng được nhanh đến mức đáng kinh ngạc.
“Hừm. Ngươi làm thuần thục hơn ta nghĩ đấy. Còn giờ thì ngươi đã nhận thấy sự khác biệt giữa ma tố bên trong cơ thể và môi trường xung quanh chưa?”
Ồ. Cái này không ngờ dễ đến vậy đấy. Tôi cảm nhận được ma tố chắc là bởi vì tôi hấp thụ chúng để sống nên mới như vậy.
“Chắc chắn rồi! Đó là thứ mà tôi ăn suốt mà đúng chứ?”
“Heh-heh-heh! Nếu ngươi am hiểu được nhiều như vậy thì mọi chuyện đơn giản hơn rồi. Giờ thì đến lượt cảm nhận sự chuyển động của ma tố bên ngoài cơ thể đi.”
Đúng rồi, đây là chỗ tôi không biết. Nhưng tôi vẫn cố thử cảm nhận dòng ma tố chảy quanh mình. Và tôi nhận ra tôi đã làm được rồi.
Tôi có thể cảm nhận chúng lơ lửng trong không khí.
Nào, hỏi “Đại hiền giả” về vấn đề này mới được.
Xác nhận. Đã nhận được kỹ năng “Cảm thụ ma thuật” thành công. Ngài có muốn tiếp tục sử dụng kỹ năng bổ sung “Cảm thụ ma thuật” không?
Có hoặc Không.
Hả? Dễ như vậy sao?
Hừm, chắc chắn rồi. “Có”. Tôi tin tưởng ở cô đấy, “Đại hiền giả” à!
Khoảnh khắc tôi kích hoạt kỹ năng “Cảm thụ ma thuật”, não tôi chất đầy thông tin mới. Ngay cả khi tôi còn là con người cũng không thể nào “tiêu hóa” hết lượng thông tin khổng lồ đó. Việc sóng ánh sáng và sóng âm đẩy từng hạt phân tử ma pháp trong không khí, tôi đều phải nắm rõ và chuyển hóa thành dữ liệu nhận thức.
Mắt của con người không thể nào nhìn thấy tầm nhìn trong phạm vi 180 độ cả. Nhưng may mắn thay, tôi có thể “nhìn thấy” khung cảnh 360 độ xung quanh mình. Bóng của những tảng đá hay tầm nhìn tuốt đằng xa hàng trăm mét. Khoảnh khắc tôi tập trung cảm nhận ma tố, tôi có thể cảm nhận được đó là gì. Nếu tôi còn là con người, tất cả dữ liệu này không chừng làm hỏng não của tôi mất. Nhưng tôi giờ đã là một con slime rồi. Tất cả tế bào đều đóng vai trò như cơ bắp và tế bào não bộ.
Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng có được lượng thông tin đó cho mình.
Đồng bộ kỹ năng bổ sung “Cảm thụ ma thuật” với kỹ năng độc nhất “Đại hiền giả” thành công. Tất cả thông tin được “Đại hiền giả” quản lý.
Đột nhiên, tầm nhìn của tôi được mở ra. Cảm giác đau đầu trước đó đã biến mất. Và giờ thì tôi đã có lại thị lực mà trước đó tôi chẳng thể nào có được. Không ngoa khi cho rằng có “Đại hiền giả” bên cạnh đúng là gian lận mà. Nếu ai đó có nó, chắc tôi đã mỉa mai vì phạm luật rồi. Nhưng biết sao được, tôi đã có nó rồi… Vậy nên, không vấn đề gì cả.
“Ồ, tôi nghĩ tôi đã hiểu ra rồi. Cảm ơn ông rất nhiều!”. Tôi vui mừng quay về hướng sinh vật đang đứng trước mặt mình để nói lời cảm ơn.
Thật không vậy trời. Ông ấy là rồng thật này. Toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy màu đen tuyền sáng bóng, trông còn cứng hơn cả thép nhưng lại rất linh hoạt và dẻo dai. To lớn và trông thật hung tợn…
“Hả! Ông là rồng thật ư!”
Ông ấy trông không khác gì một con tà long. Dữ tợn vượt xa những gì tôi tưởng tượng. Tâm can tôi thét lên thành tiếng rồi đây. Tôi không nghĩ chuyện này lại có thể xảy ra.
Thật đáng kinh ngạc. Tôi cảm thấy thật tệ hại khi nghĩ ông ấy chỉ to bằng những con thú cưng bình thường thôi. Chuyện này… là thật à! Chắc chắn không sai một ly.
Cơ thể đồ sộ như những con rồng phương Tây, lớp vảy sáng bóng như đá vỏ chai vậy. Ông ta có đến 6 ngón trên một “bàn tay”, vuốt nhọn sẵn sàng sâu xé bất kỳ con mồi nào. Hai đôi cánh vĩ đại sau lưng, một đôi to hơn đôi còn lại, vươn rộng sang hai bên giống như những thanh kiếm được mài giũa hoàn hảo và sẵn sàng nghênh chiến.
Quan sát kỹ hơn thì lớp vảy đáng sợ bao phủ khắp cơ thể ông ấy phát ra ánh sáng màu tím thẫm. Có lẽ là do pha trộn màu giữa màu sắc tự nhiên và tia sáng huyền ảo xuyên qua bề mặt. Nhưng cơ thể khổng lồ của ông rồng cũng có gì đó thật sự đẹp. Đó là hiện thân của kẻ thống trị uy nghiêm. Tôi bắt đầu hối hận vì thái độ cợt nhả thô lỗ của mình. Nhưng mọi chuyện cũng đã qua, giờ nhắc lại cũng bằng thừa.
Nhân tiện, hóa ra tôi có hình bầu dục thật này. Không khác gì một cái bánh bao nhỏ nhắn có màu lam nhạt… phải không nhỉ? Màu này nhạt hơn màu bầu trời buổi sáng nhưng thật thanh lịch. Cũng đúng thôi, con slime nào ở thế giới này chẳng có màu như vậy chứ.
“Ngươi có nhớ mình đã hứa gì không? Tuy than vãn không ngớt nhưng khá khen ngươi học cũng nhanh lắm đấy.”
“Ồ, tất nhiên rồi! Tôi chỉ đùa chút thôi mà. Tôi có thể nhìn thấy rõ và nghe cũng thính nữa. Thật lòng tôi rất biết ơn ông!”
“Hửm. Ngươi có thể mất nhiều thời gian đấy…”
Vậy là sau tất cả ông ấy vẫn ổn. Trông có hơi đáng sợ nhưng lại rất tử tế với tôi mà chẳng vì lý do gì cả. Tôi đoán chắc vì quá cô độc. Nỗi bất hạnh của ông rồng giống như câu chuyện cổ tích về khấp xích quỷ (quỷ đỏ than khóc) muốn làm bạn với con người vậy.
“Vậy ngươi định sẽ làm gì kế tiếp?”
“Tôi đang nghĩ đến việc đi tìm các “Dị thế giới nhân” đồng hương của mình. Nếu không tìm thấy thì cũng chẳng sao, nhưng… ông biết đấy.
Nếu tìm được vài người thì vẫn tốt hơn, nhưng với những ai có thiện chí làm bạn thôi. Thêm nữa là giờ tôi đã có lại thị giác rồi, sẵn tiện chu du khắp thế giới cũng tốt. Nhờ vào việc cảm nhận được sóng ánh sáng và sóng âm xung quanh, thế giới xung quanh đã mở rộng hơn gấp nghìn lần. Cuối cùng, giờ tôi có thể từ giã tháng ngày nhai đi nhai lại mớ cỏ nhàm chán trong hang động bé tí này rồi.”
Nhưng mà, ông rồng này.
Càng nhìn ông ta, tôi lại càng thấy hung ác và đáng sợ. Nhưng ông ấy không hề nhúc nhích dù chỉ một chút. À, hình như ông ấy có nhắc đến chuyện bị phong ấn suốt 300 năm nhỉ?
“Veldora này, ông có nói rằng mình đang bị… phong ấn đúng không?”
“Hửm? À. Đúng vậy. Có lẽ ta đã quá xem thường đối thủ của mình. Đến cuối cùng mới tung hết sức chiến đấu, nhưng… thì đó, mọi chuyện đã quá trễ!”
Bị đánh bại nhưng qua lời nói của ông rồng sao nghe như rất tự hào vậy. Ma pháp là một chuyện, nhưng tôi e là ngay cả kiếm hay thương gì cũng không thể nào làm ông rồng này trầy xước dù chỉ một vết. Không phải vì tôi biết nhiều về thế giới này đâu, mà có lẽ ông ấy đã đối mặt với một con quái vật còn mạnh hơn ông ta nhiều hay một thứ gì đó đại loại như vậy nhỉ?
“Đối thủ mạnh đến thế sao?”
“Cô ta… đúng là khá mạnh. Được người đời ca tụng là một “dũng giả” với khả năng bảo vệ tuyệt đối.”
Dũng giả? Một thuật ngữ không mấy lạ lẫm trong tựa game tôi từng chơi trước đây. Dù vậy, trở thành dũng giả không có nghĩa là chinh phục được rồng. Nhiều game bây giờ cũng biến các “dũng giả” thành nhân vật nền hoặc châm biếm. Có lẽ những thứ ở thế giới này vẫn truyền thống hơn.
“À ta nhớ rồi, tên dũng giả đó từng nói cô ấy được “triệu hồi”. Rất có thể cô ấy cũng đến từ thế giới khác như ngươi đấy.”
“Thế à? Tôi không biết nữa… Ở chỗ tôi không có ai mạnh đến thế đâu, ông biết đấy?”
Chắc chắn một điều là những dị thế giới nhân đến đây đều mang sức mạnh đặc biệt, khắc sâu vào tâm hồn của họ trong lúc dịch chuyển giữa các thế giới. Người được triệu hồi luôn sở hữu một kỹ năng độc nhất. Không giống như các dị thế giới nhân khác đến thế giới này bởi một sự cố nào đó, những người này có linh hồn đủ mạnh mẽ để vượt qua áp lực của quá trình triệu hồi. Thực tế là quá trình triệu hồi hiếm khi nào thành công ở thế giới này, nhưng trường hợp của vị dũng giả đó là thành công.
“Lúc ông nói về “quá trình triệu hồi”, đó có phải là… ma pháp không?”
“Chính xác. Quá trình đó cần ít nhất 30 pháp sư thực hiện nghi thức trong vòng 3 ngày. Tuy rất khó thành công nhưng rất đáng để thử vì sẽ sở hữu được một binh khí mạnh mẽ bổ sung vào quân lực.”
“Một binh khí sao?”
“Ừ. Để những người được triệu hồi không tạo phản với các triệu hồi sư, linh hồn của họ bị ếm một lời nguyền ma thuật.”
“Thật sao? Thật tàn nhẫn, không có nhân quyền hay gì à?”
“Nhân quyền ư? Họ làm gì có quyền đòi hỏi những cái quyền như thế chứ? Đừng chọc ta cười bằng ý nghĩ kỳ quặc đó chứ, sinh vật bé nhỏ kia. Luật lệ duy nhất tồn tại ở thế giới này đó là “cá lớn nuốt cá bé” đấy.”
Vậy à. Nếu được triệu hồi đến thế giới này thì chẳng còn chút hy vọng nào để giữ những giá trị tốt đẹp trước kia rồi. Không thể nào chấp nhận được.
“Vậy ý ông nói là các dị thế giới nhân đều bị đối xử như nô lệ phải không?”
“Không. Còn tùy người. Cũng có những người không chịu “Ấn chú chi phối”. Nếu xã hội chấp nhận họ, họ vẫn tự do sống cuộc sống mình mong muốn. Họ có thể trở thành mạo hiểm giả. Cũng có nhiều mạo hiểm giả từ thế giới khác đến đây đòi lấy đầu ta rồi… Nhưng ta đã cho bọn chúng thấy không bao giờ có cửa đó đâu. Hyaaa-ha-ha-ha-ha!”
“Vậy chỉ những ai bị triệu hồi đến đây đều chịu kiếp nô lệ nhỉ?”
“Chính xác thì không phải “nô lệ” nhưng ta cho là tương tự như vậy. Ta khá tự tin trong khoản hiểu nhiều điều về con người, nhưng nhiều không có nghĩa là hết mọi thứ.”
Cũng phải… Ông là rồng mà.
Dù vậy, ông ta am hiểu nhiều thứ mặc dù chỉ là một con rồng. Ít nhất cuộc trò chuyện cũng khiến chúng tôi thân thiết hơn. Ông ấy cũng giải đáp mọi thắc mắc của tôi nữa. Thế là cuộc tán gẫu của chúng tôi lại tiếp tục. Veldora và tôi, một chân long và một slime.
“Trận chiến với vị dũng giả đó kết thúc như thế nào? Cô ấy mạnh cỡ nào?”
Ông rồng kể tôi nghe rằng làn da cô ta trắng bệch, đôi môi nhỏ nhắn, màu đỏ nhạt. Mái tóc dài của cô ấy có màu bạc sẫm, cột kiểu đuôi ngựa. Dáng người mảnh khảnh, nhưng không cao ráo, khá nhỏ so với kích cỡ thông thường của con người.
Cô ấy thường đeo một chiếc mặt nạ nhưng vẫn cảm nhận được là một mỹ nhân xinh đẹp. Tôi hỏi liệu có phải vẻ đẹp của vị dũng giả đó đã khiến ông rồng phân tâm không. Đương nhiên ông ấy chối lấy chối để rồi.
“Đừng có ăn nói xằng bậy!”
Hình như cô ấy có cầm trên tay một thanh kiếm kanata dài ngoằng. Thậm chí còn không dùng đến khiêng nữa. Bằng việc thi triển hai kỹ năng độc nhất là “Tuyệt đối thiết đoạn” và “Ngục tù vô hạn” và các loại ma pháp đã hoàn toàn đánh bại Veldora. Nhưng trong cách nói chuyện có thể thấy ông rồng rất tâm phục khẩu phục về thất bại đó. Nên tôi cũng vui theo.
Điều tôi nhận ra khi chúng tôi nói chuyện là Veldora… tôi nghĩ ông ấy rất thích con người. Ông ta cứ luôn miệng gọi họ là “tép riu” và “cặn bã”, nhưng từ cách noi chuyện, ông ấy chưa bao giờ xuống tay tiêu diệt bất cứ ai tấn công mình. Trừ khi họ chán đời quá dài mà chọc tức ông ấy thôi. Một lần, cách đây 3 thế kỷ, Veldora nhấn mạnh, có một chuỗi sự kiện đã khiến ông xóa sổ cả một thành phố trong than hồng. Để ngăn chặn cuộc thảm sát tiếp tục diễn ra nên họ cử một dũng giả đến. Kết quả là ông ấy đã bị phong ấn trong “Ngục tù vô hạn” của vị dũng giả đó đến tận bây giờ.
Tôi vướng đủ thứ rắc rối khi nhận ra cảm xúc của mình về mọi thứ. Còn của người khác thì toàn đoán bừa thôi. Nhưng tôi tin chắc ông ấy không thể nào là một tà long được. Ý tôi là tôi yêu mến ông rồng này. Giờ thì ông ấy không còn đáng sợ như lúc đầu mới nhìn thấy nữa.
“Được rồi! Thế thì… Chúng ta kết bạn với nhau nhé? Ông nghĩ sao?”
Không, thật sự rất là… bối rối khi mở miệng nói những lời đó. Nếu còn có thể chắc giờ mặt tôi đã ửng đỏ vì xấu hổ luôn rồi.
“G-Gì cơ? Một con slime nhỏ bé mà dám ngỏ lời kết bạn với Bạo phong long Veldora mà ai nhìn cũng khiếp sợ à?”
“Ồ, vậy thì… Nếu ông không muốn thì thôi vậy…”
“Đồ ngốc này! Ngươi là tên đại ngốc! Ai bảo ta không muốn chứ hả?”
“À không? Thôi được rồi, thế giờ ông tính sao?”
“Hừm. Thế… Nếu ngươi nhất quyết muốn làm bạn đến như vậy… ta sẽ cân nhắc được chưa…”
Tôi có thể nhận thấy ông ấy đang len lén nhìn qua phía tôi. Sẽ tuyệt biết bao nếu đó ánh nhìn thẹn thùng của một cô nàng dễ thương nào đó ngồi cạnh tôi trong rạp chiếu phim. Nhưng còn đây là cái liếc mắt của một chân long thần thoại, một tồn tại đại diện cho sự chết chóc. Chẳng phải chuyện đùa đâu. Dù vậy tôi cũng rất vui.
“Ừ, tôi đòi đó được chưa. Vậy quyết định vậy nhé! Còn nếu không thích nữa thì coi chừng đấy, tôi sẽ không quay lại nữa đâu.”
“Không! À, cứ vậy đi. Ta sẽ là… bạn của cậu. Hãy lấy điều đó làm niềm vinh dự đi!”
Hả. Tôi tự hỏi liệu tôi có thể kết bạn với cả ba con rồng còn lại mà ông ấy từng nhắc đến không. Cảm tưởng như tôi được sinh ra là để lợi dụng người khác. Còn ông ấy tồn tại là để bị tôi lợi dụng ngược lại vậy. Một sự kết hợp hoàn hảo.
“Vậy, xin ông hãy chiếu cố tôi trong tương lai nhé!”
“Ừ, mong cậu cũng chiếu cố cho ta! À, ta sẽ đặt cho cậu một cái tên. Đổi lại, cậu nghĩ giúp chúng ta một cái họ nào.”
“Hả? Tại sao chứ? Sao tự nhiên lại đường đột vậy?”
“Để khắc vào linh hồn rằng chúng ta là đồng hữu. Giống như cái họ của loài người vậy. Nhưng cái tên của ta đặt cho cậu còn là một đặc ân thiêng liêng nữa. Giờ cậu đang là một ma vật vô danh nhưng qua chuyện này, cậu sẽ chính thức được xưng danh.”
“Ừm”.
Vậy là ông ấy muốn tôi nghĩ ra một cái họ chung cho cả hai chúng tôi thật sao? Và đổi lại, tôi cũng được đặt tên và được hưởng tất cả lợi ích của một ma vật có tên tuổi hả? Nghe hay ghê. Nhưng tôi không giỏi khoản này tí nào…
“Thế… Ông bảo ông là Bạo phong long, vậy thì… Họ “Tempest”, ông thấy thế nào?”
“Hả. Tôi biết ngay mà, chỉ là cái họ đó tôi thấy ngầu thôi, nên…”
“Tuyệt vời! Quyết định vậy đi! Cái họ đó đúng là một thanh âm tuyệt vời.”
Ông ấy thích đến thế cơ à?
“Kể từ ngày hôm nay, ta sẽ là Veldora Tempest! Còn cậu… Tên cậu là Rimuru. Hãy tuyên bố với thế giới rằng tên của cậu là Rimuru Tempest đi!”
Theo đó, cái tên đã khắc vào linh hồn của tôi. Tuy chẳng làm thay đổi diện mạo hay năng lực chút nào nhưng đâu đó sâu trong linh hồn mình, đã có gì đó bắt đầu thay đổi. Veldora cũng giống như vậy. Và thế là chúng tôi trở thành bằng hữu của nhau.
Ồ, cũng đã đến lúc phải đi rồi. Nhưng trước đó thì:
“Veldora này, tôi có vài điều muốn hỏi trước khi đi. Ông không thể phá giải phong ấn cho mình được sao?”
“Không. Với sức mạnh của ta thì không làm được. Ai đó sở hữu kỹ năng độc nhất sánh ngang với dũng giả đó thì mới có cơ hội phá giải được.”
“Ông không có kỹ năng độc nhất nào sao, Veldora?”
“Có chứ, nhưng vì đang bị phong ấn nên ta không thể thi triển chúng được nữa. Giờ ta chỉ có khả năng thực hiện thần giao cách cảm thôi.”
“Ngục tù vô hạn” của vị dũng giả đó có thể giam giữ đối tượng trong một vùng không gian ảo vô tận mãi mãi. Hiển hiên, hàng rào bảo vệ cũng đủ mạnh để cản trở mọi sự can thiệp từ thế giới bên ngoài. Nghĩ lại, việc có thể sử dụng thần giao cách cảm cũng thật kỳ lạ. Không có bằng chứng nào cho thấy kỹ năng đó bị suy yếu theo thời gian cả. Nhưng ông rồng lại có thể giao thiệp với bên ngoài và trao đổi thông tin. Dù vậy, cả hai chúng tôi đều không biết câu trả lời xác đáng là như thế nào.
Được rồi, tôi muốn thử làm một điều…
Tôi lăn về phía Veldora rồi chạm cơ thể mình vào ông ấy.
Khởi động kỹ năng độc nhất “Kẻ săn mồi” để loại bỏ kỹ năng “Ngục tù vô hạn”… Thất bại.
Quả là tôi đã tự đánh giá quá cao bản thân mình rồi, thực vậy, làm sao tôi chẳng có tố chất gì của một dũng giả cả. Với một ánh sáng chói sáng lóe lên, kỹ năng độc nhất của tôi đã cố thực hiện nhiệm vụ của nó nhưng rồi cay đắng nhận lại thất bại thảm hại. Tôi nghĩ đã có một vết rách nhỏ nhưng chỉ có như vậy thôi. Cơ thể có thể tự tái tạo lại chỉ sau một thời gian rất ngắn. Tôi đã rất mong chờ kỹ năng độc nhất của mình có thể giải trừ kỹ năng độc nhất của vị dũng giả đó nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Tôi không thể làm điều gì khác được sao? Bất cứ thứ gì…
Đáp. Phân tích một phần kỹ năng “Ngục tù vô hạn” đã hoàn tất. Tiến hành trình này giải pháp giải thoát khả thi.
Không cách nào giải phóng toàn bộ cơ thể vật lý ra ngoài được. Khả năng phá hủy ngục từ bằng những đòn công kích thành công là 0%. Cũng không thể phân tích cách phá giải không giản ảo để thoát ra. Chỉ còn một cách tạo ra một không gian tương tự “Ngục tù vô hạn” để tiến hành phân tích từ bên trong. Hiện tại cũng không thể thực hiện được.
Cơ hội giải thoát cho thể tinh thần là 1%.
Nếu chuẩn bị một vật chứa để chuyển thể tinh thần vào thì tỉ lệ thành công sẽ là 3%. Quá trình này cũng tương tự như chuyển sinh. Nếu thể tinh thần không tương thích với vật chứa, người đó sẽ mất đi toàn bộ ký ức và năng lực.
Hoàn tất việc trình bày giải pháp giải thoát khả thi.
Hừm. Nghe có vẻ khó thành công đây. “Ngục tù vô hạn” trông không khác gì một lớp màng trong suốt vậy… nhưng có thật là đòn công kích vật lý không tác động gì đến nó được sao? Có lẽ nó được kích hoạt khả năng phòng ngự tuyệt đối nữa. Đó là tất cả những gì tôi biết.
“Nè, ông có gây sát thương nào cho vị dũng giả đó không? Hay ông có bị đả thương không?”
“À, hỏi hay lắm anh bạn! Cô ta đều né được phần lớn các đòn tấn công trực diện của ta… Thật tiếc, chúng chẳng gây nên vết xước nào cho cô ta cả. “Tử hô phong” (cơn gió gọi tử thần) , “Hắc đạo thê” (sấm sét đen), và thậm chí cả “Phá diệt lam” (bão hủy diệt) vốn là những đòn không thể tránh được nhưng cũng hoàn toàn vô dụng. Thua toàn tập… Thật nực cười!”
Sau đó Veldora lại bật cười sảng khoái như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nghe có vẻ nếu sử dụng kỹ năng “Ngục tù vô hạn” bao lấy cơ thể để tạo thành tấm khiêng bảo vệ khỏi các đòn công kích bên ngoài. Kỹ năng gì mà bá đạo vậy. Vị dũng giả này quả thực toàn năng. Sự kết hợp giữa “Ngục tù vô hạn” và “Tuyệt đối thiết đoạn” hóa chẳng phải bất khả xâm phạm sao? Tôi thật sự không muốn đối mặt với cô ấy chút nào… nhưng chắc cũng chẳng có cơ hội ấy đâu. Không chừng cô ấy đã qua đời mất rồi. Dù vậy, vị dũng giả đó đích thực là một đối thủ rất mạnh.
“Vậy nếu tôi muốn giải thoát cho Veldora ra khỏi đó thì chuyển ý thức vào trong cơ thể mới có ổn không?”
“Tôi cần một vật chứa để giải thoát cho ông khỏi phong ấn. Mặc dù chỉ tách thể tinh thần ra thôi nhưng cách đó có vẻ khả thi…”
Thật ra cũng không cần thiết phải nói cho Veldora những chuyện linh tinh bên lề. Làm vậy chỉ càng khiến ông ấy nản chí và tổn thương thêm thôi.
“Hửm? Có cách thoát ra khỏi đây sao? Thật ra… ma lực của ta đã dần cạn kiệt sau hơn 300 năm bị giam cầm. Thậm chí bây giờ chúng vẫn tiếp tục rò rỉ ra ngoài.”
Hả? Vậy ra đó là lý do tại sao quanh đây nồng độ ma tố lại dày đến như vậy.
“Quả thật, các quái vật cấp cao không không dám đến gần đây. Cậu cũng thấy chẳng cây cỏ nào mọc nổi trên mặt đất này. Thực vật phát triển mạnh mẽ trong khu vực này đều cực kỳ hiếm đấy!”
“Đúng vậy. Tôi nhớ mình đã hấp thụ toàn bộ cỏ hipokute để giải khuây. Chúng thật sự quý hiếm đến vậy sao?”
“Mà… ông có muốn thoát khỏi đây không? Nếu tôi tìm thấy vật chứa phù hợp, tôi nghĩ tỉ lệ thành công sẽ tăng lên… Ông có biết tôi nên tìm vật chứa như thế nào thì tốt không?”
“Thế à, nếu chỉ có giải thoát ý thức thì cũng khá khó để tập trung ma tố để tái tạo hạch tâm như cũ. Chỉ còn cách tạo một vết nứt nhỏ trên
“Ngục tù vô hạn” xem ra mới tăng khả năng thành công thôi. Nhưng ý cậu là một vật chứa à. Tức là chuẩn bị một hạch tâm mới. Nếu cậu tìm cho ta một vật chứa, tất cả những gì ta có thể làm là chuyển ý thức của mình vào đó. Tóm lại, ý cậu là yêu cầu ta chuyển sinh đúng chứ?”
Thiệt tình! Giờ sao chậm tiêu thế ông chú kia! Ông ấy có hiểu chính xác những gì tôi nói không vậy? Nhưng rốt cuộc cũng đi đến kết luận giống với “Đại hiền giả” rồi.
“Là như vậy đấy. Nếu còn cần thứ gì để thực hiện, tôi sẽ tìm cho ông nhé.”
“Hừm… Thú thật thì ta không cần hạch tâm gì cả… Ta tin cậu sẽ giúp ta giữ kín bí mật này, được chứ? Như ta đã nói, ta là một cá thể độc nhất và hoàn hảo nhất. Một thực thể chỉ tồn tại ở dạng ý thức sinh mệnh thể, không bị ràng buộc bởi thể xác. Nhờ niềm tin vào chúng sinh nên ta đã có được hình dáng như cậu thấy đây.”
Lại phun ra những câu chẳng thể nào hiểu nỗi nữa rồi.
Rốt cuộc tôi phải chắp vá những ý cơ bản của cuộc trò chuyện lại với nhau thì mới hiểu được.
Chỉ việc sử dụng ý thức để tập hợp ma tố lại rồi tạo ra cơ thể vật lý. Tuy hiện giờ cơ thể đang bị giam giữ nhưng ý thức bên trong cũng không thể nào tập hợp ma tố bên ngoài được. Chỉ có ý thức được giải thoát thì có được không nhỉ? Không, vì cái ông ấy cần là một vật chứa.
Nếu chỉ có phần ý thức được giải phong ấn thì hạch tâm của ông ấy sẽ vỡ vụn và hoàn toàn bị tiêu diệt. Và ở đâu đó sẽ tiếp tục chào đón sự ra đời của một bạo phong long mới. Tôi không quan tâm đến những tiểu tiết vào thời điểm này. Nhưng tóm lại, khi được giải thoát mà trở thành một thứ gì đó khác thì mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa.
Thôi được rồi. Nhưng chuyện gì xảy ra nếu tôi sử dụng “Kẻ săn mồi” để phá hủy phong ấn cho Veldora? Tôi có thể phân tích ngay bên trong dạ dày của mình, hoặc cách ly rồi phá hủy hiệu ứng của “Ngục tù vô hạn”. Liệu có hiệu quả không?
Đáp. Có thể hấp thụ cá thể Veldora vào trong dạ dày nhờ kỹ năng độc nhất “Kẻ săn mồi”.
Thật sao…? Trong trường hợp đó, nếu tôi thuyết phục được Veldora thì chúng tôi có thể thực hiện nó. Còn không, ông ấy sẽ chịu thêm một thế kỷ cô độc nữa trước khi hoàn toàn biến mất. Do đó, tôi dành chút thời gian để giải thích cho Veldora về kỹ năng “Kẻ săn mồi” và dự định của mình. Mọi chuyện không thể nào suôn sẻ nếu không có sự giúp sức của “Đại hiền giả”, nhưng mà…
“Mwah-ha-ha-ha-ha! Thật tuyệt vời! Làm đi anh bạn. Tôi trông cậy vào cậu cả đấy!”
“Ông tin tưởng tôi thế cơ à?”
“Tất nhiên sẽ vui hơn khi cùng giải phong ấn với cậu, còn hơn là chôn chân tại chỗ chờ cậu quay lại mà. Hai chúng ta sẽ cùng hiệp lực, “Ngục tù vô hạn” sẽ sớm bị phá vỡ hơn chúng ta nghĩ nữa đó!”
“Hiểu rồi. Không chỉ có một mà hai chúng tôi cùng nhau thực hiện. Tôi thích quan điểm của ông rồng rồi đấy!”
Vậy kế hoạch là tôi sẽ sử dụng kỹ năng “Đại hiền giả” và “Kẻ săn mồi” để phân tích Veldora, còn ông rồng thì tìm cách phá giải ở bên trong. Giờ không còn lo việc Veldora sẽ tan biến khi còn bên trong dạ dày của tôi nữa. Tôi tin mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi.
“Được rồi. Vậy tôi sẽ hấp thụ ông nhé, Veldora? Hãy nhanh thoát ra ngoài nhé!”
“Heh-heh-heh! Cứ để ta! Mà cậu cũng đừng bắt ta đợi lâu quá đấy! Chúng ta cùng cố gắng nào!”
Được! Tôi dùng toàn bộ quyết tâm của mình, chạm vào Veldora rồi kích hoạt kỹ năng “Kẻ săn mồi”. Trong một lúc, thân hình to lớn của Veldora đã biến mất khỏi tầm mắt.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Chúng tôi chỉ vừa mới nói chuyện với nhau cách đây ít phút thôi mà. Ông ấy đột nhiên biến mất làm tôi bỗng chốc cảm thấy thật nhỏ bé và đơn độc. Kỹ năng sẽ thất bại nếu đối tượng phản kháng quyết liệt, nhưng Veldora hoàn toàn hợp tác nên mới có thể nuốt trôi cả cơ thể khổng lồ đó một cách trót lọt. Ông ấy cùng “Ngục tù vô hạn” đã được đưa vào dạ dày tôi để phân tích trong tích tắc.
Điều đáng kinh ngạc là cơ thể to lớn của Veldora vừa với tôi. Thử kiểm tra không gian dạ dày đã sử dụng xem nào… Hả? Chỉ tốn 25% thôi? Nó còn lớn đến mức nào nữa hả?
Sau đó…
Ngài có muốn tiến hành Phân tích kỹ năng độc nhất “Ngục tù vô hạn” không?
Có hoặc Không?
Còn phải hỏi, đương nhiên là “Có” rồi.
Một trận đại hồng thủy làm rung chuyển cả thế giới diễn ra vào ngày hôm đó.
Đó là cách người ta nói về sự biến mất của Bạo phong long Veldora. Không phải ngày nào cũng có một con quái vật hạng S Đặc biệt biến mất không dấu vết như vậy.
Các quái vật cũng như mạo hiểm giả đều được xếp hạng theo hệ thống 6 cấp độ, từ A đến F. Những ưu và nhược điểm cũng là tiêu chí để tăng mức độ chính xác. Hệ thống này lần đầu được đặt ra bởi một con người tên là Yuuki Kagurazaka, một dị thế giới nhân và là một trong số ít người xếp hạng cao nhất nắm giữ chức vụ “giáo chủ” của Hiệp hội Tự do. Hệ thống này nhanh chóng được thông qua, nhờ vào việc phân chia dễ hiểu hơn hệ thống bốn cấp bậc có phần độc đoán trước đây, bao gồm Khởi sự, Sơ cấp, Trung cấp và Cao cấp.
Hạng S Đặc biệt có thể hiểu nom na là hạng S, gồm kẻ thủ cấp ma vương xếp hạng A trở lên, cùng với cụm “Đặc biệt” dành cho những kẻ có sức mạnh vượt trội. Thông thường đó là những quái vật cấp thiên tai hoặc tai ách. Cũng có thứ hạng vượt ngoài phạm vi của hệ thống 6 cấp độ cơ bản. Thông thường, một quái vật hạng A đơn thuần cũng đủ khiến một quốc gia phải dè chừng. Về phần chân long như Veldora thì được xem như một mối hiểm họa gieo rắc nỗi tuyệt vọng tột cùng.
300 năm sám hối cũng chẳng thể nào giảm đi cấp độ đe dọa của một chân long. Chỉ là vì Veldora biến mất không có nghĩa là ông ấy không tái sinh ở một nơi nào đó rồi tiếp tục gieo rắc tai ương mới.
20 ngày sau khi nhận báo cáo về việc Veldora biến mất, Thánh Giáo hội phương Tây chính thức thông báo Bạo phong long không còn tồn tại và không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu sống sót nào nữa.
Tin tức lan truyền khắp các khu vực của Đại sâm lâm Jura, một đồng bằng rộng lớn với nhiều quốc gia nhỏ đang sinh sống. Ngay sau khi tin tức Veldora hoàn toàn bị tiêu diệt, họ chắn hẳn đứng ngồi không yên. Các vị vua và bộ trưởng của các nước liên tục mở cuộc họp khẩn cấp trong nhiều ngày liền nhằm thu thập thông tin và vạch ra kế sách tương lai.
Đó là khoảng thời gian khó khăn đối với tổng trưởng vương quốc Blumund, Baron Veryard. Nhưng chuyện đó chẳng là gì so với người đàn ông được Veryard mời vào phòng riêng nói chuyện ngày hôm đó. Đó là Fuze, kẻ nổi tiếng với đôi mắt lạnh lùng, sắc lạnh cùng dáng người nhỏ. Ông giữ vai trò là trưởng phân nhánh của Hiệp hội Tự do tại Blumund, một vị trí mang lại cho ông ta nhiều quyền lực dù chỉ trong một đất nước nhỏ bé.
“Ông biết tại sao tôi cho gọi ông đến đây mà đúng chứ?”, tổng trưởng Veryard cất lời khi Fuze từ từ tiến bước vào. “Ông đã biết chuyện Bạo phong long rồi nhỉ?”
Fuze gật đầu. “Đương nhiên rồi”, ông ấy trả lời với giọng trầm, khàn.
“Hừm”, Veryard đáp trả. “Thật không hổ danh là trưởng phân nhánh quốc gia mà. Giờ thì có thể cho tôi biết đối sách của các ông cho chuyện này được không?”
“Chúng tôi chưa có kế sách nào lúc này cả.”
“Xin lỗi, nhưng tôi không nghe nhầm chứ? Ông không dự tính làm gì cả sao?”
“Đúng vậy”, Fuze trả lời với giọng điệu vô cảm, rồi hỏi ngài tổng trưởng điều gì khiến ông phản ứng thái quá như vậy. “Tôi nghĩ hành động chẳng để làm gì.”
Vị tổng trưởng không thể nào chấp nhận được câu trả lời đó, nhưng vẫn kiềm nén cơn giận xuống. “Nghe ông nói lạ chưa kìa? Chẳng để làm gì hả? Việc Bạo phong long Veldora bị tiêu diệt là cơ hội để các loài quái vật nguy hiểm hoành hành trong vài ngày tới, thậm chí chỉ trong vài giờ thôi đấy! Giờ ông lại bảo không làm gì cả là sao?”
“Thật kỳ lạ nếu tôi nhúng tay vào việc này, tìm kiếm đối sách không phải việc của quốc gia hay sao. Về phần tôi thì chịu trách nhiệm cho Hiệp hội Tự do rồi, không thể nào làm tình nguyện không công như vậy được.”
Đó là sự thật, đứng về phía Fuze thì Hiệp hội Tự do là một tổ chức phi chính phủ, hoạt động độc lập. Không giống như các công chức của quốc gia, các thành viên của Hiệp hội Tự do đều không được đảm bảo về mặt tiện nghi lẫn an ninh. Nhưng các quyền lợi cơ bản của một công dân đều được đảm bảo. Thế nên, thứ duy nhất họ bị ràng buộc với vương quốc chỉ là tiền thuế.
Đó là hệ thống hoạt động của vương quốc Blumund cũng như các quốc gia vùng lân cận. Nói một cách khác, Hiệp hội Tự do là tổ chức hoạt động ngoài khuôn khổ của bất kỳ đất nước nào. Có thể nói tổ chức này còn thống nhất hơn cả bộ máy chính phủ quốc gia. Thực tế, một số công tác của họ không được nhiều người biết đến hay thậm chí là không nhận được sự chấp thuận của các quốc gia khác, dù cho họ có định hướng như vậy hay không.
“Đó không phải là trách nhiệm bảo vệ tài sản công dân của quốc gia hay sao?”, vị trưởng phân nhánh từ tốn lên tiếng. “Cũng giống như trách nhiệm của Hiệp hội là bảo vệ cuộc sống của các thành viên vậy. Chúng ta đã quá nhiều thứ cần phải làm rồi.”
Fuze không chắc liệu có phải ông đang tưởng tượng ra cảnh trán của Veryard đang nổi cả gân xanh lên hay không.
Nhưng không. Ngài tổng trưởng đã biết rõ mồn một rằng ông đang bị thăm dò.
“Đừng giả vờ nữa, ngài trưởng phân nhánh à! Ông đã cung cấp cho chúng tôi bao nhiêu tên lính tay sai rồi hả? Rồi cả bao nhiêu mạo hiểm giả có kinh nghiệm chiến đấu? Quy mô lực lượng phòng vệ trên chiến trường là bao nhiêu hả? Cái tôi cần là con số cụ thể!”
Trưởng phân nhánh của Hiệp hội đảo mắt rồi thở dài ngao ngán. “Tôi đã hy vọng chúng ta cùng chung chiến tuyến khi tôi nói điều này, nhưng tôi muốn nhắc cho ông nhớ, chúng tôi không phải lực lượng quân tình nguyện. Nếu chúng ta đang bàn về chuyện huy động quân dựa trên các điều khoản thỏa thuận, tôi có thể cung ứng cho ông lực lượng tương ứng một phần mười số thành viên Hiệp hội. Nếu ông làm bất cứ thứ gì ngoài điều đã thỏa thuận, vậy thì, mọi chuyện tùy thuộc vào mức bồi thường vậy.”
Dân số của vương quốc Blumund chính xác là gần 1 triệu người. Số lượng thành viên của Hiệp hội Tự do địa phương tổng cộng rơi vào khoảng 7.000, không tính người thân gia đình. Vì thế, nếu vương quốc quyết định thực hiện các thỏa thuận với Hiệp hội Tự do và tập hợp được 10% số lượng thành viên – tổng cộng là 700 người, những chiến binh này sẽ chính thức gia nhập dưới sự chỉ huy của quân đội quốc gia.
Tất nhiên, mệnh lệnh chỉ được áp dụng cho các thành viên Hiệp hội trực thuộc quân đội Blumund thôi, chứ không thể dùng cho các nước khác. Tất cả các thành viên của Hiệp hội Tự do đều tuân theo lý tưởng chung. Hơn hết, trong khi một quốc gia có quyền vạch ra thời gian huy động theo thỏa thuận thì họ cũng phải có nghĩa vụ giảm bớt một phần năm tiền thuế cho Hiệp hội trong suốt khoảng thời gian thực hiện nhiệm vụ. Điều này giúp cho chính phủ tập trung lực lượng hùng mạnh nhanh chóng, và Hiệp hội phải đảm bảo các thành viên không bị ràng buộc quá nhiều thời gian của họ vào đất nước đó. Đối với một tổ chức như Hiệp hội Tự do, đòi hỏi trả thù lao để chấn chỉnh các thành viên trước, đó cũng là biện pháp rõ ràng cần phải thi hành.
Ngoài ra, nếu vương quốc gọi toàn bộ số thành viên của Hiệp hội Tự do đến cũng chưa chắc làm nên chuyện. Sau tất cả, chỉ có khoảng nửa quân số là có kỹ năng thực chiến thôi.
Giới quý tộc vương quốc Blumund đều hiểu chuyện này. Thông thường, họ không thể bắt buộc bộ trưởng hàng đầu của họ thúc ép trưởng phân nhánh một cách vô lý được… nhưng lần này là trường hợp vô cùng khẩn cấp. Những con quái vật bắt đầu trỗi dậy, nhưng hơn tất cả mọi thứ, họ có nhiều động cơ cấp bách hơn.
“Được rồi đấy. Đến đây là đủ rồi. Ý định thật sự của ông là gì, Fuze?”
Lông mày của Fuze nhướng lên khi bất ngờ nghe nhắc đến tên mình. Veryard rất hiếm khi gọi ông ấy như vậy. Lần đầu tiên, ông hướng mắt trực tiếp về phía tổng trưởng Blumund.
“Khu vực gần nơi phong ấn Veldora là bất khả xâm phạm”, ông giải thích. “Giờ có một con đường có thể được mở ra để xuyên thẳng qua đó. Đồng nghĩa với việc Đế quốc phương Đông sẽ dùng nó để phát động tấn công.”
“À, thật vậy!”, vị tổng trưởng trả lời. “Không biết liệu họ e ngại phải đối mặt với Veldora hay đơn giản là sợ phong ấn đã bị giải trừ hay không, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra động thái mới của Đế quốc sau nhiều năm im hơi lặng tiếng. Cậu có hiểu vấn đề không? Nếu họ chiếm được khu rừng đó, vương quốc này sẽ bị nuốt chửng mất thôi. Thêm nữa, cũng đừng trông mong gì ở Thánh Giáo hội phương Tây cả! Các quốc gia xung quanh Đại sâm lâm Jura chẳng có quan hệ hợp tác nào cả. Chúng ta sẽ trở thành vương quốc chư hầu cho Đế quốc chỉ trong nháy mắt thôi!”
“Không có viện trợ nào từ Thánh Giáo hội…? Chẳng có gì phải sợ cả. Họ không bao giờ để tâm đến chiến tranh của con người đâu. Họ là những kẻ theo chủ nghĩa tiêu diệt ma vật mà.”
“Quả là như vậy. Nếu chúng ta có sự trợ giúp của một trong những Thánh Kỵ sĩ của họ thì Đế quốc cũng không khinh suất hành động đâu… Không cần chuẩn bị tấn công ma vật ít nhất giúp chúng ta tiết kiệm chút thời gian.”
“Tôi e là không gì có thể lay động được Thánh Giáo hội tham gia chiến đấu”, Fuze đáp. “Một hoặc hai nước diệt vong cũng chẳng hề hấn gì đến quốc khố của họ cả. Họ chẳng ra tay cứu giúp một ai, thậm chí ngay cả các giáo dân của họ cũng vậy”. Ông ấy vừa nói vừa xem xét nét mặt của vị tổng trưởng như thế nào. Veryard trông rất mệt mỏi như thể ông ấy đã già đi chỉ sau vài ngày ngắn ngủi. Điều đó cũng dễ hiểu thôi.
Cả hai người bọn họ đều là bạn nối khố. Mặc dù Veryard chỉ là một tổng trưởng vương quốc nhưng nếu để lộ chuyện Fuze có quan hệ mật thiết với giới quý tộc sẽ gây phiền toái cho họ. Cả hai vờ như thể đang lợi dụng nhau để đạt mục đích riêng. Đó là lý do giải thích cho việc họ thường tỏ ra cáu gắt và bất mãn về nhau trước mặt mọi người.
Một vương quốc nhỏ bé như Blumund cần nhiều sức mạnh hơn nữa để vượt qua cơn khủng hoảng khủng khiếp mà họ đang đối mặt lúc này. Nhưng có lẽ, Fuze vẫn nghĩ người bạn của mình đã lo lắng thái quá rồi. Sự thật là Đế Quốc đã rục rịch hành động, nhưng không có nghĩa là họ gấp rút tấn công ngay.
“Nhưng sao chúng ta biết được Đế Quốc sẽ tấn công chúng ta chứ?”, Fuze đặt vấn đề. “Tôi rất sẵn lòng tìm ra chân tướng sự việc. Tôi khuyên ông đừng quá trông đợi làm gì, nhưng ít nhất tôi có thể phán đoán thế sự ở Đại sâm lâm Jura và quanh Đế Quốc”.
“… Rất cảm ơn ông”.
Thật vậy. Không có gì đảm bảo Đế Quốc có phát động tấn công họ hay không. Nếu điều đó xảy ra thật thì ắt hẳn sẽ là cuộc chiến của một đội quân quy mô lớn. Đế Quốc sẽ không bao giờ phí thời gian giao tranh trong một cuộc chiến nhỏ lẻ. Không, nói không chừng họ điều động binh đoàn lên đến một triệu quân hòng nghiền nát từng vương quốc trong khu vực. Để tập hợp được đội quân như vậy mất rất nhiều thời gian, ít nhất cũng phải 3 năm hoặc hơn. Nhiêu đó thời gian cũng không quá dài nhưng đủ linh hoạt để chuẩn bị kế hoạch kỹ càng.
“Vậy thì tôi sẽ phụ trách thu thập thông tin nhé!”, Fuze trả lời kết thúc buổi trò chuyện. “Không còn nhiều thời gian nữa. Tôi đi đây!”
“Nhờ cả vào ông đấy…”
Cả hai gật đầu chào nhau rồi ai làm việc nấy. Vì còn rất nhiều thứ cần phải giải quyết.
—
Đã 30 ngày trôi qua kể từ khi nuốt Veldora. Tôi nên làm gì bây giờ? Nếu bị quái vật tấn công thì nên làm gì nhỉ?
Giờ tôi đã là một con slime. Thật khó để tôi tránh một kẻ tấn công điên cuồng, khả năng tự vệ quá yếu kém. Nên tôi đánh dành chút thời gian suy nghĩ xem nên đánh trả như thế nào.
Dọc đường, tôi cũng hấp thụ mấy loại thảo mộc linh tinh hoặc các hòn đá phát sáng tình cờ bước qua. Số lượng hấp thụ được không thể nào đếm xuể. Tôi vẫn còn ở trong khu vực mà Veldora mô tả là phủ đầy ma tố. Và gần như mọi thứ tôi tìm thấy ở đó đều là cỏ Hipokute. Đó là những gì tôi hinh dung được. Vậy là có thêm nhiều thuốc hồi phục cho mình nữa rồi.
Tôi cũng phát hiện ra đa số hòn đá phát sáng quanh đây đều được gọi là “quặng ma thuật”. Chúng có thể được tinh chế thành một thứ kim loại cứng hơn cả sắt hoặc thép và tương thích cao với ma pháp. Tôi đã hy vọng có thứ gì đó ít phổ biến hơn một chút, nhưng tôi cũng không rõ orichalcum hay quặng crimson có tồn tại ở thế giới này hay không, mặc dù chúng là thứ kim loại đắt đỏ trên Trái Đất. Nghĩ lại tôi không nên quá tham lam như vậy.
Vì vậy tôi đã chén sạch tất cả thảo mộc ngon lành và cả những tảng đá kia, một ý tưởng không tồi chút nào!
Nếu tôi có thể phun nước đủ nhanh để tạo lực bay thì tôi ắt hẳn cũng có khả năng chém kẻ thù giống như máy cắt tia nước áp suất cao nhỉ?
Không, không, tôi biết mọi người đang nghĩ gì. Chắc nghĩ là tôi định vặn nước lần nữa đúng chứ? Đừng xem thường tôi như thế chứ. Tôi rất giỏi đối mặt với khó khăn đấy. Thầy cô luôn ghi vào phiếu điểm của tôi khi còn đi học rằng “thành tích xuất sắc khi quyết tâm cao độ”.
Thật vậy, tôi nghĩ nó rất hiệu quả.
Tôi đã trở lại hồ nước ngầm lần trước. Đúng như những gì tôi tưởng tượng, hồ nước cực kỳ rộng lớn. Không khí cũng vô cùng thoáng đãng. Không có sinh vật nào sinh sống gần đây, thậm chí dưới nước cũng không. Tôi cho rằng ma tố đã thấm vào nước nên đã gây nên cảnh tượng yên ắng như thế này. Đúng là bồng lai tiên cảnh! Thật sự đó là cảnh tượng tuyệt mỹ đối với tôi.
Quay trở lại công việc chính. Tôi định thực hiện lại kỹ năng lần trước khi kích hoạt mà chưa kịp thử lấy một lần. Thật là một sai lầm tai hại mà! Lần đó tôi phun quá nhiều nước ra cùng một lúc khiến cho lực đẩy nhanh hơn dự tính. Lần này, tôi sẽ sử dụng lực bắn như trên súng nước rồi phun mỗi lần một chút. Chỉ việc ngậm một miệng đầy nước, sau đó phun ra ngoài.
Đi thôi nào!
Hừm. Chẳng được bao nhiêu nước ra ngoài cả. Giờ thì lỗ thoát nước nhỏ quá sao? Tôi đành mở rộng ra thêm một chút. Lần này lực bắn ra mạnh hơn làm tảng đá gần đó ướt sũng. Đó là một dấu hiệu đáng mừng.
Sau khi dành thêm vài phút điều chỉnh độ phun nước, tôi quyết định tăng áp lực thêm chút nữa trước khi mở lỗ thoát nước rộng hơn. Phun. Từ từ nâng cao áp lực cho mỗi lần luyện tập phun nước.
Tôi đã dần nằm lòng cách thực hiện kỹ năng này. Khi bị một tia nước bắn trúng có thể gây đau nhói, chứ chưa thể xem là đòn tấn công quyết định được.
Vì vậy bây giờ, tôi định lặn xuống dưới đáy hồ để tập trung suy nghĩ. Bất cứ khi nào cảm thấy mệt mỏi thì tôi lại đi tắm để thư giãn. Không phải tôi đang nghịch nước đâu đấy? Bên cạnh đó, việc này giúp tôi có cơ hội sử dụng “Cảm thụ ma thuật” và cảm nhận bản thân đang ngụp lặn dưới nước. Cảm tưởng như thể tôi đang là một con sứa vậy.
Có lẽ tôi có thể lắc lư bề mặt cơ thể của mình để tạo ra dòng nước không nhỉ? Tôi quyết định thử một phen xem như thế nào. Sau đó tập hợp ma lực trên cơ thể để điều khiển ma tố xung quanh. Sự chuyển động chạy khắp toàn bộ cơ thể nên tôi quyết định chĩa nó về một hướng. Và đó là toàn bộ cách tôi di chuyển trên mặt nước.
Tốt thật đấy! Tôi dành chút thời gian để quay vòng quanh mặt nước như thế một lúc. Đây chắc chắn là sự thay đổi tốc độ đáng kinh ngạc, nhưng tôi hoàn toàn không làm rối tung mọi thứ lên đâu nhỉ? Hãy thẳng thắn với nhau nào!
Đã nhận được kỹ năng “Thủy lưu di động” thành công.
Trong một thoáng tôi đã nghĩ đó là “Đại hiền giả” nhưng hóa ra lại là “Giọng nói Thế giới”. Việc quậy phá ban nãy đã mang lại cho tôi một kỹ năng mới. Ồ, cơ mà không hẳn là quậy phá đâu nhỉ? Chỉ là thư giãn chút xíu thôi mà.
Nhờ vậy, giờ tôi đã có khả năng di chuyển bên trên hoặc bên trong nước khá thuần thục. Nếu được, tôi còn có thể sử dụng kỹ năng “Thủy áp thôi tiến” để gia tăng tốc độ thêm nữa. Nghĩ đến việc tôi không cần phải thở thì việc chiến đấu dưới nước trở thành một lợi thế. Ít nhất rất thuận lợi để lẩn trốn.
Nghĩ ngợi về những điều đó trong khi tôi cũng đã ra khỏi hồ nước. Thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc và giúp tôi gặt hái được một thành quả. Khi giải lao, tôi đã nảy ra vài ý tưởng mới.
Nếu tôi vẫn sử dụng phương pháp súng phun nước, tôi phải đặt áp lực không đổi vào đầu phun tia nước trong khoảng thời gian dài. Thay vào đó, tôi quyết định hình dung ra xi-lanh động cơ ô tô, tạo áp lực vào bên trong, trong khi xả một lượng nước tương đối nhỏ thành từng đợt. Điều chỉnh áp lực và đường kính miệng phun nước giúp tôi điều chỉnh lực phun giống như trước đó.
Tạ ơn trời, đúng như tôi hy vọng, nó thật sự có hiệu nghiệm. Một tia nước nhỏ được bắn ra đầy uy lực khỏi cơ thể tôi đến các mỏm đá. Thậm chí còn để lại vết nứt nhỏ khi bị bắn trúng.
Thành công rồi. Để không bị quên mất cách thực hiện, tôi đã tiếp tục thực hành cho nhuần nhuyễn. Điều chỉnh miệng phun nước, tiếp đến là áp suất… và cố gắng xoay một chút trên mặt nước khi phun nước ra ngoài. Có rất nhiều thứ phải nghĩ trong quá trình luyện tập.
Nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi! Đó là viễn cảnh hiện hữu trong tâm trí tôi ngay lúc này. Cắt ngang mặt nước. Tôi cố gắng tạo ra những tia nước càng nhỏ và dứt khoát càng tốt cho những vòng quay phù hợp.
Vì vậy tôi đã xoay một vòng. Và nó hoàn toàn khả thi. Các tia nước hình trụ đâm xuyên qua lực cản của không khí đủ nhanh để để lại dư ảnh, giống như một lưỡi dao… chém thẳng vào một tảng đá với một lực đủ mạnh khiến tôi giật mình.
Thế là tôi đã chạm đến cực điểm của nỗ lực sau một tuần kiên trì luyện tập.
Đã nhận được kỹ năng “Thủy đao” (lưỡi dao nước) thành công.
Hoàn tất nhận các kỹ năng gồm “Thủy áp thôi tiến”, “Thủy lưu di động” và “Thủy đao”. Kết hợp và nâng cấp thành kỹ năng bổ sung “Kiểm soát nước”.
Ồ! Thật tuyệt vời. Các kỹ năng bổ sung có uy lực khác xa những kỹ năng thông thường. Giờ thì tôi đã có cách tự vệ cho mình. Cũng đã đến lúc phải khởi hành rồi.
Cuối cùng.
Đã 120 ngày trôi qua kể từ khi tôi được chuyển sinh ở gần bờ hồ trong cái hang động lớn này. Tôi có đang bất an không nhỉ? Có chứ. Nói một cách chính xác thì tôi vẫn không thể nào nói chuyện được. Tôi không hề có dây thanh âm. Tôi đã mò mẫm khắp cơ thể xem có thứ gì để thay thế không, nhưng tôi hoàn toàn bất lực. Tiếp tục ở lại đây cho đến khi thành thạo các kỹ năng cũng là một lựa chọn, nhưng không giống như những nhát chém bằng tia nước kia, ở lại cũng không có ích lợi gì cả. Bây giờ chỉ còn trông chờ vào thần giao cách cảm để giao tiếp thôi. Nếu người đối diện không thể hiểu thần giao cách cảm cũng thật bất tiện. Đó chưa phải là tình huống tồi tệ nhất nhưng tôi chắc chắn sẽ làm được thôi mà.
Dù là lựa chọn thế nào đi chăng nữa, tôi không thể cứ chôn chân mãi ở đây được. Tôi muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Nếu có thể, tôi muốn tìm gặp các dị thế giới nhân đồng hương Nhật Bản đang sống ở đâu đó trong thế giới này. Học ma pháp cũng khá thú vị nữa!
Khởi hành thôi nào! Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất còn gì.
Veldora không trả lời cũng chẳng ra hiệu gì cho tôi cả. Trông như thể ông ấy đã biến mất rồi vậy, mặc dù tôi biết rõ không có chuyện đó xảy ra đâu. Vì chúng tôi đã hứa với nhau rồi mà. Hẹn một ngày không xa gặp lại. Khi đó, tôi sẽ kể cho ông ấy nghe những câu chuyện thú vị mà tôi đã trải qua.
Với một tiếng thở dài trong lòng, tôi một thân một mình tìm đường bước ra khỏi hang động rộng lớn nơi tôi từng ở, tâm trí tôi hướng về thế giới bao la chờ đợi phía trước.