Điều duy nhất còn sót lại trong trí nhớ của tôi chỉ là một cơn mưa lửa trút xuống xối xả.
Bàn tay mẹ nắm chặt tay tôi dần trở nên mờ nhạt rồi chìm vào hư vô. Tôi đã quá sợ hãi khi nhìn về con đường chong gai phía trước.
Một quả bom nổ lớn biến nơi chúng tôi sinh sống chìm trong biển lửa. Chúng tôi sẽ đi về đâu đây? Lửa cháy khắp mọi nơi…
Tôi – Shizue Izawa – cảm thấy bản thân như đứng trên bờ vực của sự tuyệt vọng.
À… Phải chăng đây là nơi tôi sẽ bỏ mạng chăng?
Ở độ tuổi lên 8, tôi đủ hiểu mọi chuyện. Tôi không có người thân thích để nương tựa và chỉ sống bên mẹ suốt những năm tháng ấy. Bố thì bị bắt đi quân dịch đã từ rất lâu rồi nên tôi cũng không nhớ nỗi ông ấy trông như thế nào. Tôi cũng không chắc liệu mình nên vui hay buồn vì điều đó. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nó đã trở thành cuộc sống bình thường của tôi rồi, và tôi buộc phải chấp nhận nó. Tất cả đều sẽ kết thúc trong bão lửa này.
Và rồi thì…
“Ngươi có muốn tiếp tục sống không? Nếu ngươi muốn được sống, hãy lắng nghe lời ta nói!”
Một giọng nói văng vẳng trong tâm trí tôi.
Tôi có muốn sống tiếp không? Làm sao tôi biết được chứ? Tôi còn quá nhỏ để trả lời câu hỏi như thế.
Dù vậy…
Nghĩ về mẹ, giờ chỉ còn là đôi bàn tay sau khi mẹ lấy thân mình để bảo vệ tôi, tôi không thể kiềm được nước mắt.
Và tôi tự nhủ với bản thân mình rằng… Tôi muốn được sống!
Xác nhận. Đáp trả lời yêu cầu của người triệu hồi… Thành công.
Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Thật đáng sợ… Nóng quá… Cứu con với mẹ ơi…
Tôi nằm đó và khóc nức nở. Không còn cảm giác sợ hãi ngọn lửa hung tợn nữa, giống như lời thỉnh cầu được tiếp tục sống của mình.
Thế là mong ước ấy đã trở thành hiện thực.
Chỉ không phải là cách mà tôi hy vọng.
Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang ở bên trong căn phòng của một ma nhân. Đứng trước mặt tôi là một người đàn ông với đôi mắt màu xanh lam, mái tóc dài màu vàng hoe, gương mặt vô cùng điển trai nhưng vô cùng sắc lạnh. Nước da ông ta trông rất nhợt nhạt. Nhan sắc đẹp tuyệt trần ấy dễ khiến người khác lầm tưởng là phụ nữ.
Tên ông ấy là Leon Cromwell, một trong những thực thể mạnh nhất thế giới, một ma vương xuất thân từ nhân tộc. Một gã cũng được biết đến với cái tên “Bạch kim kiếm vương”. Ông là người đã triệu hồi tôi đến đây.
“Lại thất bại”, Leon Cromwell thì thầm, dường như cảm thấy vô cùng thất vọng khi nhìn thấy tôi. Sau đó, ông ấy cũng không còn để mắt đến tôi nữa.
Có lẽ đó là lý do khiến ông ấy chẳng thèm động tay giết chết tôi, thậm chí chẳng mảy may đến những vết bỏng nặng khắp cơ thể tôi lúc đó. Dù cận kề cái chết nhưng tôi chẳng là gì để ông ấy bận tâm. Chỉ là một bé gái yếu đuối cố giành lại sự sống và chắc chắn sẽ chết nếu không ai giúp đỡ.
Tôi không thể chịu được ý nghĩ đó thêm được nữa. Tôi vẫn còn sống cơ mà. Tôi không muốn bị ruồng bỏ nữa. Và tôi không bao giờ muốn nếm trải mùi vị đau khổ đó thêm lần nào nữa. Khoảnh khắc tuyệt vọng đó quay trở lại khi người đó triệu hồi nhưng lại bỏ mặc tôi. Ký ức đau thương đó sẽ ám ảnh tôi đến hết cuộc đời này.
Lúc đó, tôi không còn ai để quay lại, cũng chẳng còn sức lực nào để tồn tại. Cơ hội duy nhất giúp tôi tiếp tục đứng vững là ma vương Leon. Đối với tôi, ông ấy là biểu tượng của sức mạnh. Bị ông ấy bỏ rơi cũng đồng nghĩa với cái chết.
Vì không cần phải suy nghĩ quá nhiều làm gì, bản năng mách bảo tôi nên chìa cánh tay về phía ông ấy.
“Cứu… cứu tôi với…”
Nhưng cánh tay mang niềm khao khát của tôi không thể nào với tới vị ma vương đó. Tôi đã bỏ cuộc cùng với nỗi oán hận chính bản thân mình.
À… Tôi thật sự sẽ chết ở đây rồi…
Dã tâm ích kỷ vì đã cứu nguy rồi lại bỏ mặt tôi chết là thứ tôi không thể nào chấp nhận được.
“Kẻ dối trá”, tôi lên tiếng đáp trả bằng chút sức lực cuối cùng của mình. “Chẳng phải ông hỏi tôi có muốn tiếp tục sống hay sao”.
Nước mắt không ngừng rơi khi tôi nhìn thẳng vào mắt của ma vương ấy. Giọng nói ngắt quãng, nhưng nếu tổng hợp lại lời nói lúc đó thì có thể hiểu thế này:
“Ông triệu hồi tôi đến đây nhưng lại bỏ rôi tôi… Tôi không thể tin là ông lại phớt lờ tôi như vậy! Thật tàn nhẫn!”
Rốt cuộc thì việc cứu tôi cũng chỉ là một thú vui quỷ quái mà thôi. Đôi mắt vị ma vương ấy sáng lên một cách kỳ lạ. “Hả. Kẻ dối trá ư?”, ông ấy thì thầm. “Đợi tí…”
Câu trả lời như báo trước điều gì không hay sắp sửa xảy ra càng khiến tôi lo lắng nhiều hơn, nhưng vết bỏng nặng trên người khiến tôi chẳng thể làm được gì khác. Tất cả những gì tôi có thể làm là quy phục trước ý chí của ma vương Leon này.
“Ta nghĩ ngươi chỉ là rác rưởi thôi”, ông ấy trả lời, “nhưng có lẽ ngươi phù hợp lửa nhỉ?”. Sau đó, ma vương đó đọc thần chú triệu hồi Ifrit, một tinh linh lửa khổng lồ. Đó chỉ là việc vặt vãnh đối với ông ấy thôi. Và khi gã khổng lồ đó xuất hiện, Leon đã đưa cho hắn một mệnh lệnh vô trách nhiệm:
“Ta trao cho ngươi một cơ thể. Hãy sử dụng cho thật tốt đấy”.
Đó là bằng chứng rõ ràng cho thấy ma vương Leon đối xử với tôi không phải một con người. Sự tuyệt vọng trong tôi đã hóa thành thù hận. Vết thương lòng đó đã hằn sâu vào trong tâm trí tôi vào độ tuổi còn non nớt ấy.
“Ngươi muốn được sống không? Nếu có thì hãy cho ta thấy ý chí của ngươi!”
Chắc chỉ là do tôi tưởng tượng thôi. Vì không lý nào một ma vương có thể nói những lời đó với tôi cả. Không đời nào ông ấy chịu chìa tay với tôi trước khi tôi chết vì bỏng.
Nhưng đó là sự thật, nhờ sở hữu cơ thể của tôi nên tôi đã được tiếp tục sống.
Tinh linh Ifrit được triệu hồi đã tuân theo mệnh lệnh của vị ma vương ấy, là cố gắng hòa hợp hắn với cơ thể của tôi. Ngay lập tức, tôi cảm thấy tay chân trở nên tê cứng. Như thể Ifrit đang chiếm lấy cơ thể này khỏi tôi vậy. Theo đúng mệnh lệnh của Leon, hắn ra sức điều khiển cơ thể theo ý muốn của hắn.
Xác nhận. Ngài có muốn để tinh linh Ifrit sở hữu cơ thể để tiếp tục sống không?
Có hoặc Không.
Khi tôi co rúm người lại trước luồng sức mạnh khủng khiếp đang chảy vào cơ thể, tôi thầm cầu nguyện.
Tôi không muốn chết! Chưa phải lúc chết! Nhưng… Tôi không thể… Tôi không thể để mất chính mình được!
Xác nhận. Quyền sở hữu cơ thể của Ifrit… Thành công. Việc sở hữu cơ thể của Ifrit làm ổn định ma tố trong cá thể Shizu Izawa… Thành công. Ngoài ra, đã nhận được kỹ năng độc nhất “Biến chất giả” thành công.
Nhờ đó mà tôi đã gắng gượng sống tiếp cuộc đời của mình.