Vì Anh Nguyện Đi Đến Tận Cùng Của Dãy Ngân Hà - Chapter 003
Chú Dương, tài xế của gia đình đã chứng kiến cảnh này suốt một quãng đường, chú ấy đã cố gắng kìm lại nụ cười của mình. Sau nhiều năm như vậy, dường như đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Vệ Lẫm xì hơi. Hóa ra vị thiếu gia hùng mạnh cũng có lúc nghẹn ngào thế này.
Chú ấy giải thích một cách cặn kẽ: “Cậu Vệ có cuộc họp ở Hải Thị vào tối qua, nguyên cả một đêm dài cậu ấy bận suốt, không thể về nhà được. Cô Nhã Tinh, thiếu gia đã đợi ở nhà ga hơn một giờ rồi.”
“Chú Dương!” Vệ Lẫm nói với một giọng trầm.
Chú Dương mỉm cười, còn cậu thiếu gia thì ngượng ngùng. “Có lẽ cậu Vệ đang trên đường trở về vào lúc này. Cô Nhã Tinh sẽ có thể gặp cậu Vệ vào buổi tối.”
Trần Nhã Tinh không biết phải nói gì. Cô nhìn Vệ Lẫm, lúc này có vẻ hơi cố ý khi nói “Cảm ơn.”, còn cô thì ngượng ngùng không biết phải phản ứng như thế nào.
Chủ đề này đã kết thúc hiện tại ai cũng chìm vào trong suy nghĩ riêng của mình.
Bốn mươi phút sau, xe đến nhà họ Vệ.
Biệt thự chỉ có một cửa và một sân trong. Trong sân trồng một số loại hoa và cây cối, được chăm sóc tốt. Sân sâu, vô cùng yên tĩnh và tao nhã.
Ở lối vào của sân là một người phụ nữ xinh đẹp với khí chất phi thường.
Trần Nhã Tinh chủ động nói: “Dì Đường, chào dì.”
“Nhã Tinh, cuối cùng thì con cũng ở đây rồi.” Mẹ Vệ nắm tay cô, ngắm nhìn cô từ trên xuống dưới “Con đã xinh đẹp hơn rồi, đi đường có mệt không?”
“Dạ, con vẫn ổn.”
“Chắc mệt lắm rồi, đừng có giấu dì.” Mẹ Vệ nắm tay cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương, “Mấy ngày trước dì Lan có gọi điện cho dì, dì thực sự rất bất ngờ. Nghe nói con đã trúng tuyển đại học Giang Đại.”
“Mẹ, vào nhà nói chuyện đi.” Vệ Lẫm không muốn nghe họ nói chuyện ở đây.
“Nhìn em có vẻ có vui đấy.” Vệ Lẫm đặt va-li của Nhã Tinh lên tầng hai. Trần Nhã Tinh nhìn Vệ Lẫm, “Tôi sẽ tự làm.”
Mẹ Vệ giữ cô ấy lại, “Không, để Vệ Lẫm làm đi. “
Trần Nhã Tinh cau mày khi nhìn Vệ Lẫm kéo va-li mình đi.
Mẹ Vệ hào hứng, “Dì không ngờ rằng bà của con sẽ đồng ý cho con đến Giang Thành để học đại học.”
“Khi con điền vào tờ nguyện vọng, bà cũng không phản đối. “
“Dù sao thì Đại học Giang cũng là một trường nổi tiếng ở Trung Quốc. Bà của con có rất nhiều người quen ở đó. Nhân tiện, con học chuyên ngành gì?”
“Tài chính.”
“Vậy thì tốt quá, có thể học chung ngành với Vệ Lẫm rồi.”
Trần Nhã Tinh trông rất ngạc nhiên.
“Nó vẫn chưa nói với con à?”
Trần Nhã Tinh không thể không nhìn lên tầng 2. Sau khi Vệ Lẫm mang va-li của cô lên, thì không có động tĩnh gì cả.
“Vệ Lẫm học cùng khóa với con, nó lớn hơn con một chút thôi sinh nhật của nó là vào tháng 2. Thật tiếc khi hai đứa đã không gặp nhau nhiều năm như vậy. Nhã Tinh, con có còn nhớ Vệ Triệt không?”
Trần Nhã Tinh gật đầu, “Con nhớ.” Cô không bao giờ quên.
Mẹ Vệ mỉm cười, “Thằng nhóc Vệ Triệt là anh lớn, nhưng mà Vệ Lẫm cứ luôn thích gọi nó bằng tên, chứ không chịu gọi là anh.”
Trần Nhã Tinh cứ ngỡ là Vệ Lẫm lớn hơn cô, vừa nãy ở nhà ga. Cô ấy gọi cậu ta là “anh.”
“Để dì dẫn con đi tham quan.”
Có hai phòng ngủ trên tầng hai, một phòng ban đầu là phòng làm việc. Hôm đó, mẹ Vệ nhận được cuộc gọi từ bà nội Nhã tinh và bắt đầu thu dọn phòng làm việc.
“Nhã Tinh, đây là phòng của con.”
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, Trần Nhã Tinh có chút choáng váng.
“Dì không biết con thích trang trí phòng như thế nào. Nếu như con không thích, ngày mai dì sẽ cho dọn dẹp lại.” Mẹ Vệ nhìn cô đầy mong đợi.
“Dì ơi, phòng này rất đẹp. Con chỉ ở lại một đêm thôi, con đã làm phiền dì rồi.” Nội thất màu trắng tinh tế rất đẹp và thoải mái. Màn cửa sổ trắng như sữa, trên giường trải khăn trải giường màu hồng nhạt, có một chiếc gối hình ngôi sao mà một cô bé mới lớn như cô sẽ rất thích.
“Căn phòng này chỉ dành cho con. Những ngày nghỉ lễ con cứ về ở.”
Trần Nhã Tinh cảm thấy có chút xao xuyến trong lòng, hẳn là cô đã rất vui vẻ.
“Trước đây dì cũng muốn bố trí một phòng cho con gái như thế này, tiếc là dì lại sinh ra hai đứa con con trai. Nhưng lần này cuối cùng dì cũng làm được rồi, dì cũng rất hài lòng.” Mẹ Vệ thở dài, “Nhã Tinh đừng khách sáo, hãy coi nhà dì như nhà của con, hãy cứ coi chúng ta như gia đình nhé. Nào! Lại đây coi tủ đồ đi.”
Khi tủ quần áo được mở ra, Trần Nhã Tinh lại bị sốc. Một tủ đủ quần áo xuân, hạ, thu đông hồng, trắng, xanh, vàng… đủ màu sắc mà bé gái thích.
Mẹ Vệ cười và nói: “Dì không biết con thích gì nên dì chỉ mua một vài bộ thôi. Con chọn bộ mình thích đi, sau này dì nhất định sẽ mua cho con.”
Trần Nhã Tinh ngẫm lại, là một cô gái, cô cũng có ước muốn có nhiều quần áo đẹp, và có những lúc cô không thể rời mắt đi khi nhìn thấy quần áo đẹp. Cô nhớ năm lên 5 tuổi, vì thích một chiếc váy nên cô đã năn nỉ bà mua cho nhưng bà không đồng ý. Sau đó, ông giúp cô mua được chiếc váy đó, cô vui vẻ thay nó, chạy đến bên bà và mỉm cười hỏi bà, “Bà ơi! Cháu có đẹp không?”
Bà sắc mặt thay đổi ngay tại chỗ, bà quát cô cháu gái nhỏ phải thay váy và cởi ra trước mặt bà. “Nhã Tinh, cháu phải nhớ, con gái không cần quan tâm đến những thứ bề ngoài này, cho dù quần áo có đẹp đến đâu, chúng đều là đồ giả và lòe loẹt, xấu xí.”
Cô cháu gái nhỏ khi ấy chỉ biết rơm rớm nước mắt, “Cháu biết rồi”. Về sau khi lớn lên, ngẫm lại lời bà nói thì cô chỉ biết ậm ừ thừa nhận lời bà nói quả thật không hề sai. Tất cả những thứ xinh xắn đều miễn nhiễm, quần áo đẹp nhất vẫn là đồng phục học sinh.
Mẹ Vệ đưa đến trước mặt Trần Nhã Tinh một chiếc váy, “Nhã Tinh, con có làn da trắng, trông sẽ rất đẹp nếu mặc chiếc váy này. Con thực sự rất giống mẹ của con, làn da của mẹ con cũng trắng sáng, mịn màng như con bây giờ vậy.”
“Dì ơi! Dì có còn liên lạc với mẹ con không? “
Mẹ Vệ đột nhiên cảm thấy hình như mình đã nói quá nhiều, “À, cũng đã một thời gian lâu rồi, dì không có liên lạc với mẹ của con.”
“Dì ơi! Con…”
“Mẹ! Mẹ có phải đang chơi trò búp bê Barbie không?” Vệ Lẫm đã đứng ở cửa từ lúc nào, với đôi mắt cười, nhìn cô một cách hờ hững.
Trần Nhã Tinh siết chặt ngón tay vì xấu hổ. Cô đã mặc chiếc váy cotton và vải lanh này được ba năm rồi, cũng may là cô gầy và khung xương nhỏ, hai năm trở lại đây cô đã cao lên rất nhiều, nhưng chiếc váy vẫn vừa vặn nhưng hơi lỗi thời.
Mẹ Vệ thầm thở phào nhẹ nhõm, bà vui mừng khôn xiết. Cô liếc nhìn Vệ Lẫm, “Không phải lỗi của anh, là ai bắt tôi sinh ra thằng con trai như anh, tôi không còn chỗ để chơi đây này.”
Vệ Lẫm nhún vai, xoay người đi xuống lầu.
Mẹ Vệ: “Con có muốn ra ngoài không?”