Vì Anh Nguyện Đi Đến Tận Cùng Của Dãy Ngân Hà - Chapter 004
“À! Mẹ con đi có việc một lúc. Bọn Vưu Lý đang tìm con.”
Mẹ Vệ cau mày, “Nhã Tinh lần đầu đến nhà chúng ta, con không thể đưa con bé đi tham quan được sao?”
Trần Nhã Tinh nghĩ trong lòng thật sự cũng không cần cậu ta đi cùng.
Vệ Lẫm nhìn Trần Nhã Tinh, đôi mắt đẹp kia khẽ nhúc nhích, khóe miệng giật giật.
Trần Nhã Tinh nhanh chóng lên tiếng “Dì ơi! Dì cứ để con tự nhiên, không cần làm phiền Vệ Lẫm đâu.”
Mẹ Vệ đành bó tay, “Mẹ chịu con rồi đó, nhớ về sớm để ăn tối đấy.”
“Đừng đợi con.” Vệ Lẫm vẫy tay, đi xuống cầu thang trong ba bước.
Mẹ Vệ quay về phía Trần Nhã Tinh, “Đừng bận tâm đến nó nữa, dì ước gì con đến nhà chúng ta sớm hơn.”
Trần Nhã Tinh im lặng không nói gì. Cô cũng không có cơ hội hỏi mẹ của Vệ Lẫm về người sinh thành ra cô.
Vệ Lẫm lái xe đi đến địa điểm đã hẹn. Sau kỳ thi tuyển đại học, cậu ta nhanh chóng có bằng lái xe. Chờ cho đến khi trời tối, mọi người đã đến.
“Vệ Lẫm, không phải cậu nói là sẽ trở lại Giang Thành lúc 2 giờ chiều sao? Cậu coi coi bây giờ là mấy giờ rồi” Vưu Lý phàn nàn.
“Giúp anh tôi đón người ở chỗ nhà ga.” Vệ Lẫm vừa nói vừa vặn chai nước, nhấp vài ngụm.
“Này! Vệ Lẫm, kỳ thực tập mùa hè của bạn thế nào?” Người đặt câu hỏi là một cô gái ở phía đối diện. Với một mái tóc uốn xoăn quyến rũ và một khuôn mặt đầy khả ái, vì vậy cô biết chính xác vị trí của mình ở đâu. Cô đã có lợi thế, rõ ràng ngay cả trong màn đêm đen tối, cũng không thể che đi khí chất tiểu thư quá mức xinh đẹp này.
“Không tệ.” Vệ Lẫm đã được cha cử đến công ty ở thành phố kế bên, cậu có chút mệt mỏi, nhưng những thứ mà cậu đã học được quả thật rất nhiều.
“Công ty có mỹ nữ à?” Vưu Lý chế nhạo.
Vệ Lẫm nhướng mi, “Vâng, cậu có muốn đi không?”
“Phải, tôi sẽ đăng ký trong vài ngày tới, cậu đừng có hiểu lầm là tớ đang ghen tỵ với cậu. Trường của chúng ta cũng không thiếu mỹ nữ đâu, thậm chí còn nhiều nữa.”
Trò chuyện một lúc, Vưu Lý khẽ hỏi trong khi mọi người không chú ý, “Nghe nói Nguyễn Tĩnh tỏ tình với cậu đúng không?”
“Cậu nghe ai nói đó?”
“Thì… Bạn thân của cô ấy nói”
Vệ Lẫm nở nụ cười một cách lạnh lùng.
“Cậu đã từ chối cô ấy?”
Vệ Lẫm mím chặt môi , đôi mắt tái nhợt. “Các người thực sự bận sao? Hình như tôi không thấy vậy.”
“Tớ sẽ chớp lấy cơ hội này, Nguyễn Tĩnh xinh đẹp như vậy, thế mà cậu lại từ chối cô ấy. Cậu có còn là đàn ông không? Chúng ta mười tám tuổi rồi đấy. Vấn đề này còn cần tớ nhắc lại cho cậu nghe à.”
Vệ Lẫm thật sự là chịu hết nổi rồi, cái người này quá ồn ào. Một lát sau Vệ Lẫm thốt ra câu nói nửa đùa nửa thật “Tôi có vợ chưa cưới rồi.”
Vưu Lý lập tức hóa đá.
Vệ Lẫm nhấp một ngụm nước, dùng ngón tay xoa nhẹ lên thân cốc. Khi anh sáu tuổi, mẹ anh không biết vì vấn đề gì mà bà luôn nhận được một bức ảnh của một cô gái, vì vậy anh tò mò mới nhìn vào.
Người mẹ hỏi: “Con thấy con bé đẹp không?”
Dù lúc đó Vệ Lẫm chỉ mới học mẫu giáo, nhưng anh cũng có một chút khiếu thẩm mỹ, biết rằng cô gái trong ảnh đẹp hơn các bạn nữ cùng lớp. Vệ Lẫm tức khắc trả lời: “Xinh quá.”
Mẹ anh mỉm cười và ôm chầm lấy anh, “Con bé là con gái của dì Trần. Khi con lớn lên, mẹ sẽ để Tinh Tinh làm con dâu của mẹ.”
Vệ Lẫm nhí trả lời, “Con không thích đười ươi.” (1)
Chữ Tinh (星 – Xīng) và chữ Đười ươi (猩猩 – Xīngxīng) đồng âm
Nghĩ lại câu nói khi còn thơ bé đó, Vệ Lẫm cũng không tránh nổi cú sốc.
Lúc này, điện thoại của Vệ Lẫm đổ chuông, là mẹ của cậu, có lẽ là giục cậu về nhà ăn tối. Vệ Lẫm ngập ngừng vài giây cuối cùng cũng chịu bắt máy.
“Vệ Lẫm, cha và anh con đã về rồi, con đang ở đâu?”
“Con đang đi tiệc với các bạn cùng lớp.”
“Đây là lần đầu tiên Nhã Tinh đến nhà chúng ta, con không được quá thô lỗ. Nhanh chóng quay về đi!”
Vệ Lẫm:”… Được rồi, con về ngay.” Vệ Lẫm tự ngẫm lại, nếu đêm nay không về nhà, thì có lẽ mẹ cậu sẽ không để cho cậu ngủ ngon được rồi.
Vệ Lẫm tắt điện thoại, đứng dậy, “Tôi về đây.”
“Đừng! Tại sao cậu lại đi?”
“Ở nhà có khách.”
“Ai có mặt mũi để cho Vệ thiếu gia của chúng ta quay về làm con ngoan thế.“
Vệ Lẫm cầm chìa khóa xe, “Nàng tiên nữ đến từ biển cả.”
Tất cả mọi người ở bữa tiệc còn chưa hoàn hồn vì câu nói bông đùa của Vệ Lẫm, thì đã thấy cậu lái xe đi từ lúc nào rồi.
Nguyễn Tĩnh cắn môi, “Tại sao Vệ Lẫm lại về chứ?”
“Lúc nãy, mẹ của Vệ Lẫm đã gọi cho cậu ta.”
Nguyễn Tĩnh đứng dậy muốn đuổi theo Vệ Lẫm.
“Nhân tiện, Vệ Lẫm đã có vợ chưa cưới, cậu có biết không?”
“Cậu ta đã có hôn thê trong một tháng thực tập rồi hả? Tốc độ quá, nhanh đấy. Thật ghen tị với sức mạnh đó!”
“Không phải là “Bác sĩ bảo cưới” đó chứ.”
Nguyễn Tĩnh đứng lặng người với vẻ mặt nghiêm nghị, không nói gì.
Họ học chung lớp lúc cấp ba, tất cả mọi người đều biết tình cảm của Nguyễn Tĩnh dành cho Vệ Lẫm nhiều như thế nào. Bây giờ họ đã vào đại học, sẽ không còn ai quan tâm đến cái tình cảm “gà bông” mới lớn đó nữa rồi. Sợ rằng cha mẹ của Vệ Lẫm chắc chắn sẽ rất vui mừng vì sự “trưởng thành” đó của cậu ta.
Để chào đón sự xuất hiện của Trần Nhã Tinh, mẹ Vệ đã nhờ bà của cô chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu, mẹ Vệ còn tự tay nấu món cá sóc nữa.
Trần Nhã Tinh rất muốn giúp, nhưng mẹ Vệ lại cứ nhất quyết từ chối, vì vậy Trần Nhã Tinh chỉ đành bất đắc dĩ, ngồi tiếp chuyện với Vệ Triệt.
Vệ Triệt mặc một bộ vest được thiết kế riêng, cao khoảng 1,8m, tính tình điềm đạm như nước trong mặt hồ. “Nhã Tinh, anh là Vệ Triệt.”
Mẹ Vệ mỉm cười, “Lúc nãy mẹ và Nhã Tinh đang nói về con đấy. Ai ngờ! Vừa nhắc đến tên con là con về ngay.”
Đôi má của Trần Nhã Tinh đỏ lên một cách bất thường, cô hét lên, “Anh Vệ Triệt.”
Vệ Triệt khóe miệng nhếch lên một nụ cười, “Em đã cao lên rất nhiều rồi. Sáng nay anh có cuộc họp nên nhờ anh đã nhờ Vệ Lẫm đến đón em. À! Nói mới nhớ Vệ Lẫm đâu rồi?”
Mẹ Vệ tức giận nói: “Nó đi ăn tiệc với bạn học của nó rồi.”
Vệ Triệt cười một cách bất lực, hỏi lại Trần Nhã Tinh, “Ông và bà của em thế nào?”
Trần Nhã Tinh: “Rất tốt. Ông nhờ em cảm ơn anh. Thuốc mỡ mà anh gửi cho ông xài rất tốt.”
Một lúc sau, Ba Vệ cũng về đến nhà. Ba Vệ là một doanh nhân, ở tuổi này nhìn có vẻ hơi nghiêm nghị, nhưng đối với Nhã Tinh mà nói, ông ấy rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
Trước bữa tối, cuối cùng thì Vệ Lẫm cũng đã về. “Anh! Anh đã về rồi.”
Vệ Triệt vỗ vai em trai, “Nghe nói lần này em đã thể hiện rất tốt phải không?”
Vệ Triệt mỉm cười, “Dù gì thì, em cũng không thể làm mất mặt anh và ba được.”
Mặc dù Vệ Triệt vẫn còn chút hoài nghi về người em trai này. Nhưng hai anh em vẫn nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Trần Nhã Tinh đứng cạnh lắng nghe trong tâm trạng đầy sương mù.
Mẹ Vệ nói, “A Triệt, Tiểu Lẫm, Nhã Tinh. Ba đứa đều cùng học chung ngành đó.”
Vệ Lẫm nhướng mày, “Trùng hợp vậy sao?”
Trần Nhã Tinh cảm giác như đang ngồi trên đống lửa vậy.
Mẹ Vệ rất vui mừng, nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi. “Vậy tốt quá rồi, sau này hai con có thể cùng nhau giúp đỡ Nhã Tinh. Được rồi, đứng đó làm gì. Nào! Mau vào trong ăn cơm đi.”
Trên bàn ăn, ba người đàn ông họ Vệ không nói nhiều nhưng đều chăm sóc cho cô. Trần Nhã Tinh có thể cảm nhận được nhà họ Vệ đối với cô thật sự rất chân thành.”
Ở tuổi 50, mẹ Vệ trông như đang ở độ tuổi 30. Bà không chỉ đảm đang mà còn chăm sóc gia đình rất tốt. Chồng bà có một sự nghiệp thành công, hai con trai của bà xuất sắc về mọi mặt, bà thực sự là một người chiến thắng mọi mặt trong cuộc sống.
Là một người anh trai, Vệ Triệt có trách nhiệm chăm sóc cho em trai và em gái mới của mình. “Ngày mai hai đứa tựu trường, đã chuẩn bị xong chưa?”
Vệ Lẫm: “Em không có ở trường nên không có gì để chuẩn bị.”
Mẹ Vệ : “Ngày mai mẹ sẽ đi cùng hai con để đi đăng ký.”
Vệ Lẫm: “Không cần đâu mẹ.”
Trần Nhã Tinh không muốn lãng phí thời gian của nhà họ Vệ nữa, “Dì à, con tự làm được.”
Vệ Triệt nói, “Mẹ à! Những chuyện liên quan đến giấy tờ mẹ không làm được đâu. À đúng rồi! Vệ Lẫm lát nữa em giúp Nhã Tinh mang cái chăn bông đến phòng em ấy nhá.”
Vệ Lẫm có một dấu hỏi trên mặt.
Trần Nhã Tinh: “… Anh, em…”
Vệ Triệt dịu dàng nhìn cô, sau đó nhìn Vệ Lẫm, và hỏi với một nụ cười, ” Vệ Lẫm, em có sao không? Làm được không đấy?”
Vệ Lẫm biết rằng anh cả của mình là một con hổ cười bụng đen điển hình,” Ừ.”
Trần Nhã Tinh:”… “
Sau bữa tối, mẹ Vệ cùng với ba Vệ đi dạo.
“Nhã Tinh là một đứa trẻ ngoan, em rất thích điều đó.”
“Tuy ít hoạt bát nhưng tính khí rất ổn định và giỏi quan sát lời nói, cách diễn đạt.”
“Lúc đó dì Lan và mẹ của Nhã Tinh đã cắt đứt quan hệ mẹ con, họ cũng không nói chuyện với em trong một khoảng thời gian rất dài. Không ngờ lần này dì Lan lại chủ động gọi cho em thế này.”
Ba Vệ vỗ về mẹ Vệ.” Có thể thấy rằng bà cụ vẫn còn rất lo lắng về đứa cháu gái này.”
“Những năm qua, bà cụ đã quá nghiêm khắc với con bé. Nhã Tinh không được phép kết giao với bạn khác giới. Hôm nay em thấy Nhã Tinh và Vệ Lẫm ở một mình, cả hai đều coi nhau như không khí. Em vừa tức vừa buồn cười. Em nghĩ Nhã Tinh đối với Vệ Triệt vẫn là có một chút hảo cảm hơn. Lúc anh chưa về, hai đứa nó nói chuyện rất vui vẻ. Chỉ tiếc là Vệ Triệt hơn Nhã Tinh 6 tuổi, còn Nhã Tinh thì chỉ mới là sinh viên năm nhất thôi.”
” Phu nhân à! Có phải là bà đang nghĩ nhiều rồi không?”
Mẹ Vệ cười nhẹ, trong lời nói có chút xúc động,” Nhã Tinh có quá khứ không được vui vẻ mấy, em thật sự rất muốn chăm sóc cho con bé.”
“Em đó! Tốt nhất đừng nên trông cậy quá nhiều vào Vệ Lẫm. Anh e rằng thằng bé còn không biết cách đối xử tốt với Nhã Tinh.”
“Em biết, em cũng không mong đợi về nó nhiều lắm. Nhưng mà, em cũng tự nghĩ tại sao lại như vậy. Liệu có phải là do Vệ Triệt và Vệ lẫm tính cách của cả hai đứa quá khác biệt hay sao?”
Ba Vệ nghĩ một lúc,” Anh cả được nuôi dạy theo gia giáo, lễ nghi.”
Mẹ Vệ: “Đứa con thứ hai cũng được nuôi dạy theo kinh nghiệm của tuổi già mà”.
Ba Vệ: “Đứa thứ hai chỉ có tính cách lạnh lùng hơn một chút, mọi thứ khác đều ổn. Tính cách này con gái cũng rất thích, mẹ nó cứ yên tâm.”
Mẹ Vệ nói,” Em không lo lắng về điều đó.”