“Không vấn đề gì, một lát cô ấy về tôi sẽ đưa cho cô ấy”.
“Cảm ơn.” Vệ Lẫm mỉm cười, vô tình liếc nhìn chiếc giường đã được dọn sẵn, bên dưới có một tấm ảnh trên bàn làm việc, chính là Trần Nhã Tinh chụp cùng ông bà của cô. Cô ấy đang mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh lam, thật sự rất cổ điển.
Vệ Lẫm khẽ nhíu mày, ga trải giường nằm mà không giặt, làm sao có thể ngủ ngon được.
Không lâu sau khi Vệ Lẫm rời đi, Trần Nhã Tinh và Tôn Diệc Nặc trở về.
Hai người bạn cùng phòng sau đó đã nói với Trần Nhã Tinh về sự xuất hiện của Vệ Lẫm. Khuôn mặt của hai người bạn cùng phòng nhìn Trần Nhã Tinh đầy suy tư. Một trong hai cô gái tên là Hử Lạc Lạc nói, “Tớ đã xem bảng phân công, hóa ra là Vệ Lẫm. Cậu ấy học chung lớp với tớ. Sao cậu biết cậu ấy thế?”
Trần Nhã Tinh ban nãy vừa giải thích với Tôn Diệc Nặc về mối quan hệ giữa cô và Vệ Lẫm, bản thân cô cũng không có ý định giấu chuyện đó với bạn cùng phòng của mình. “Bà tớ và gia đình họ biết nhau, nhưng mà ngày hôm qua mới là ngày đầu tiên mà chính thức chúng tớ gặp nhau.”
”Hóa ra là người quen với gia đình cậu.”
“Tớ nghe nói, Vệ Lẫm chính là sinh viên xuất sắc nhất trong ngành của chúng ta đó. Lúc cậu ấy còn là học sinh cấp ba, cậu ấy đã giành được rất nhiều giải thưởng danh giá. Còn nữa, cậu ấy còn rất giỏi chơi bóng rổ.” Người đang nói là Cổ Gia, một cô gái với giọng nói ngọt ngào và đôi mắt to khiến cô ấy trông thật mềm mại và dễ thương.
“Làm sao cậu biết được những chuyện này?”
“Em họ tớ học cùng trường cấp 3 với cậu ấy, kém cậu ấy một tuổi.”
“Còn tin tức gì nữa không.”
“Có rất nhiều cô gái thích cậu ấy, nhưng mà cũng nghe đồn là bên cạnh cậu ấy có ”chủ” rồi. Nghe nói hai người là một cặp. Điều quan trọng nhất là nữ sinh này học trường Đại học Sư phạm bên cạnh trường chúng ta.”
“Chắc là thế rồi, ông trời thật không công bằng.” Tôn Diệc Nặc thở dài. ”Cậu ấy đẹp trai, học giỏi, đa tài. Đương nhiên, lựa chọn của cậu ta sẽ là hoa khôi của trường rồi! Giống như là trời phú vậy.”
Trần Nhã Tinh không hiểu tại sao lại rất thích thú với sự mô tả của Tôn Diệc Nặc.
“Nhã Tinh, tại sao cậu không liên lạc với cậu ấy?”
“Tớ chưa có điện thoại di động.”
“Cậu xài của tớ đi.” Tôn Diệc Nặc đưa điện thoại.
Trần Nhã Tinh mỉm cười , “Không cần đâu. À! Phải rồi, không phải tối nay có họp lớp sao. Tớ sẽ gặp các cậu sau.”
Vào lúc sáu giờ tối, có một luồng sáng đỏ rực ở phía chân trời, giống như một bức tranh thủy mặc. Thanh niên ra đường, khuôn viên trường lúc nào cũng náo nhiệt.
Một nửa số người trong lớp đã tập trung đầy đủ, một số trò chuyện, cười nói, một số im lặng và yên lặng.
Ba người trong ký túc xá của Trần Nhã Tinh đang ngồi ở ba hàng ghế phía sau. Ba người họ đang nghịch điện thoại di động.
Còn Trần Nhã Tinh thì chỉ mang theo một cuốn sách Kinh tế- Vĩ mô.
Lớp học đang rì rào bỗng trở nên yên ắng. Trần Nhã Tinh nghĩ rằng chắc hiệu trưởng đang ở đây nên cô nhanh chóng đóng sách lại. Khi cô nhìn lên, cô thấy Vệ Lẫm đang ngồi ở ghế trống trước mặt.
Tôn Diệc Nặc nhấn giọng và nói vào tai cô: “Cậu ấy ở đây tìm cậu đấy.”
Trần Nhã Tinh đang lưỡng lự không biết có nên gọi Vệ Lẫm hay không. Trong lòng cô lúc này, cứ như có hai nhân vật phản diện đang đánh nhau, cô vẫn rất chần chừ không biết có nên gọi hay không.
Tôn Diệc Nặc: “Cậu gọi cậu ấy đi, nhanh lên! ”
Trần Nhã Tinh nuốt nước bọt chỉ dám giơ tay lên, như muốn vỗ vào lưng Vệ Lẫm.
“Vệ Lẫm – lại đây.” Một cậu bạn ở hàng sau bên kia hét lên.
Vệ Lẫm đứng dậy, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy Trần Nhã Tinh.
Trần Nhã Tinh nhanh chóng rút tay lại, thật may mắn!
Vệ Lẫm đang ngồi với các bạn cùng phòng của mình. Ngay khi cậu xuất hiện, bầu không khí ở đó ngay lập tức bùng cháy.
“Vệ Lẫm, tớ nghe nói cậu chơi bóng rổ rất giỏi. Chúng ta hãy chơi một trận vào tối mai nhé? ”
“Được thôi.” Cũng tốt, Vệ Lẫm đã không chơi bóng rổ trong suốt kì nghỉ hè. Trong lúc đang nói chuyện, Vệ Lẫm nhìn xung quanh lớp học, và cuối cùng cậu nhìn thấy Trần Nhã Tinh đang ngồi ở gần nơi mà Vệ Lẫm ngồi lúc nãy.
Ồ! Giả vờ như không quen biết. Lại nhìn đến cô đang cùng các bạn học chung quanh nói chuyện, khóe miệng nhếch lên nhẹ nhàng, rất vui vẻ.
Vệ Lẫm khẽ thở dài, cậu quả thật là đã quá lo lắng rồi.
Lúc 6:50, giáo viên của lớp họ đến, một người phụ nữ trẻ với mái tóc xoăn ngắn.
“Tôi đã xem qua danh sách của lớp ta rồi. Nào! Hãy bắt đầu. Trước tiên, hãy để tôi tự giới thiệu về bản thân. Tôi họ Liễu, tên Thu. Tôi lớn hơn các bạn bảy tuổi.”
“Ồ! Không nhìn ra là cô hơn bọn em bảy tuổi đấy.” Một cậu sinh viên ngồi ở hàng ghế đầu nói.
“Tôi không ép buộc các bạn gọi tôi một tiếng “cô”. Mọi người có thể gọi chị hoặc là chị Thu đều được.”
“Chị! Chị làm sao có thể chăm sóc nó tốt được thế?” Một cô nữ sinh tò mò hỏi. (1)
(1) Họ của cô Thu là 柳-Liễu có ý nghĩa là Cây Liễu. Câu hỏi của bạn nữ này có hai nghĩa. Nghĩa đen là làm thế nào để chăm sóc Cây Liễu tốt. Nghĩa bóng là làm thế nào để cô Thu bảo vệ sức khỏe tốt được.
Cô Liễu Thu cười, “Làm việc đều đặn và nghỉ ngơi sau khi làm việc, đừng thức khuya, và nhất định là phải tập chạy bộ.”
Có tiếng thở dài từ bên dưới. Thật khó để không thức khuya! Còn tập chạy bộ thì… vừa mệt lại vừa khó.
“Khóa huấn luyện quân sự sẽ bắt đầu vào ngày mai. Trước tiên, tôi sẽ chọn một người giám sát tạm thời để phụ trách công việc của lớp. Tôi sẽ làm theo thông lệ cũ, những học sinh có số thứ tự đầu tiên trong lớp của chúng ta sẽ đảm đương công việc này.”
“Ai là số 1? ”
“Trần Nhã Tinh, là em nào thế?”
Khi Trần Nhã Tinh được xướng tên, khuôn mặt của cô sững người, cô từ từ đứng dậy.
“Chị gái có con mắt thật tinh tường, chọn được một cô gái xinh đẹp như thế!” Các chàng trai thì thầm.
Vệ Lẫm dựa vào ghế nhìn Trần Nhã Tinh. Cô ấy đang mặc một chiếc váy màu xám với màu sợi gai với phần lưng mỏng.
“Xin chào mọi người, tớ tên là Trần Nhã Tinh.” Trần Nhã Tinh nhìn cô Thu đứng trên giảng đường chậm rãi nói.
“Em ổn chứ?” Cô Thu nhìn những cô em gái xinh đẹp và yên tĩnh này, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng.
Trần Nhã Tinh chưa bao giờ là cán bộ lớp, nhưng cô biết rằng giờ phút này đây cô không thể từ chối được. “Xin cô và các bạn hãy giúp đỡ mình!” Từ hôm nay, cô sẽ cố gắng để có thể hòa nhập với mọi người. Cô không thể nào suốt đời cứ mãi như cái bóng núp sau lưng người khác được.
“Em ngồi xuống đi.” Cô Thu tiếp tục, “Vậy hãy chọn một phó giám sát nào. Làm việc có cả nam và nữ đỡ vất vả hơn. Có bạn nam nào có thể giới thiệu mình không?”
“Chị ơi.” Một bạn nam ngồi bên cạnh Vệ Lẫm đứng lên, cậu ta có chút ngại ngùng, “Tớ từng làm giám sát của lớp trong ba năm trung học. Trong những năm tháng đại học này, tớ sẽ tình nguyện phục vụ mọi người.”
“Được! Được lắm.”
“Không tệ! Nào anh bạn, em giới thiệu mình trước đi.”
Cậu ấy mỉm cười, “Chương Nhất Thần, ngôi sao sáng nhất trong những ngôi sao.”
“Vậy trong nửa tháng huấn luyện quân sự, Trần Nhã Tinh và Chương Nhất Thần phải làm việc chăm chỉ nhé!”. Cô Thu nói một số điều và gửi một vài biểu mẫu để mọi người điền và giao cho giám sát.
Sau bốn mươi phút, lớp học kết thúc.
Mọi người lần lượt rời khỏi lớp học.
Trần Nhã Tinh nghĩ, cô phải mua điện thoại di động ngay lập tức, cô không thể chờ đợi đến sự kiện giảm giá ngày Quốc khánh được.
“Diệc Nặc.”
Tôn Diệc Nặc lắc điện thoại, “Tớ vừa liên lạc được với một người bạn của tớ. Bọn tớ sẽ gặp nhau trong thư viện một lát. Tớ đi trước nhá.”
Cổ Gia nói, “Nhã Tinh, Lạc Lạc và tớ định đi siêu thị mua một ít đồ. Cậu đi cùng chúng tớ không?”
Trần Nhã Tinh lắc đầu, đúng lúc Chương Nhất Thần đến tìm cô. “Đi thôi.”
Chương Nhất Thần rất cao, “Nhã Tinh này, tớ sẽ thêm tài khoản Wechat của cậu để tiện liên lạc.”
Tay của Trần Nhã Tinh bấu vào quyển sách trong vô thức, còn lưng thì lấm tấm mồ hôi. Cô chậm rãi cất sách vào cặp. Cô cố hết sức ngẩng đầu nhìn bạn học mới một cách lịch sự, nhưng đầu cô như có sức nặng ngàn cân, “18xxxxxx200.” Cô vẫn không làm được.
Chương Nhất Thần mỉm cười, “Cậu cũng có thể sử dụng thẻ điện thoại do trường cấp, số cuối của tớ là 250. Tớ đã thêm cậu.”
“Được.” Tư thế đứng của Trần Nhã Tinh rất cứng nhắc.
Chương Nhất Thần cảm thấy Trần Nhã Tinh có chút không tự nhiên, cậu nghĩ rằng cô ấy đang xấu hổ, “Vậy thì cậu nhớ liên lạc với tớ nhé.”
Sau khi Chương Nhất Thần rời đi, một số chàng trai trêu đùa cậu, “Yo, Nhất Thần đi tìm kiếm bầu trời đầy sao của cậu sớm như thế sao? ” (2)
(2) Tên của Nhã Tinh có chữ 星-Tinh có nghĩa là ngôi sao
Chương Nhất Thần: “Đừng có nói đùa như thế.”
“Xin lỗi nhé, đội phó.”
“Về ký túc xá thôi.”
Vệ Lẫm vẫn ngồi trên ghế, thờ ơ nhìn điện thoại. Còn những người trong lớp thì dần dần rời đi.
Trần Nhã Tinh bị một thứ âm thành gì đó làm cô giật mình, vô thức quay lại nhìn Vệ Lẫm.
Vệ Lẫm sải bước đến cửa lớp.
Trần Nhã Tinh nghĩ đến việc hay là đợi anh ấy đi ra ngoài trước rồi cô sẽ về sau.
Sau một phút, cô tắt đèn trong lớp, bước ra khỏi cửa lớp và thở phào nhẹ nhõm.
“Này! ” Một giọng nam có chút gì đó quen thuộc, kiêu ngạo và có cả chút bất an.
Các dây thần kinh căng thẳng trong não của Trần Nhã Tinh lập tức phát huy.
Vệ Lẫm: “Mẹ tôi nói rằng, bà ấy không thể liên lạc với em. Điện thoại em bị hỏng hả?”
Trần Nhã Tinh mím môi và im lặng.
Vệ Lẫm bước đến bên cạnh cô, “Không có điện thoại di động à?”
Khi cả hai tiến lại gần, Trần Nhã Tinh có thể ngửi thấy hơi thở độc đáo của Vệ Lẫm, trán cô mồ hôi từ từ chảy xuống.
“Này – nói đi.” Vệ Lẫm có chút cáu kỉnh, Trần Nhã Tinh không nhìn anh, làm sao anh có thể biết được cô đang nghĩ gì.
Trần Nhã Tinh khẽ cấu vào lòng bàn tay, hơi thở gấp gáp.
Vệ Lẫm đợi thêm mười giây nữa, “Trần Nhã Tinh bà của em đã dạy em phải không? Khi ai đó nói chuyện với em, ít nhất hai người phải nhìn nhau, phải không?”
Vừa dứt lời, Trần Nhã Tinh bất ngờ đẩy anh ra.
Vệ Lẫm mất cảnh giác, anh lùi lại hai bước để ổn định. “Em…”
Trần Nhã Tinh chạy ra ngoài lớp học. cô chạy xuống cầu thang.
Vệ Lẫm trông có vẻ khó hiểu, đây là lần đầu tiên anh bị một cô gái xô đẩy kể từ khi còn là một đứa trẻ. Anh đi theo Trần Nhã Tinh xuống lầu, trong nháy mắt anh đã không thấy Trần Nhã Tinh đâu.
Sẽ không có chuyện gì xảy ra, phải không?
Vệ Lẫm đi bộ trở lại con đường ban đầu, nhưng anh cũng không thấy Trần Nhã Tinh đâu. Anh càng ngày càng cảm thấy Trần Nhã Tinh có chút gì đó kỳ quái.
May mắn thay, Vệ Lẫm có một đôi chân dài. Năm phút sau, ở ven đường, anh nhìn thấy bóng dáng của Trần Nhã Tinh.