“Tôi hiểu rồi. Cố lên! Sau khi theo đuổi cô ấy, cậu có thể mua cho cô ấy một cái điện thoại, và nhất định cô ấy sẽ không từ chối cậu đâu.”
Vệ Lẫm im lặng một lúc, “Tôi không bao giờ đuổi theo phụ nữ. Trẻ con.”
Ông chủ: “ Thật đấy. Hahaha … Haizz! Một cô gái xinh đẹp như thế chắc chắn cô ấy có rất nhiều người theo đuổi rồi.”
“Hả? ” Vệ Lẫm lạnh lùng bỏ đi.
Sau khi trở về căn hộ, Vệ Lẫm nhớ lại động thái của Trần Nhã Tinh trong hai ngày qua, anh xoa lông mày và gọi cho Vệ Triệt.
Vệ Triệt đã có một bữa ăn tối với các lãnh đạo của Trường đại học Giang Đại vào tối nay. Công ty có kế hoạch hợp tác với Học viện Kế hoạch và Khoa học Giang Đại. Thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi áo anh đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại. “Có chuyện gì vậy? ”
“Anh à, em cảm thấy rằng Trần Nhã Tinh mắc chức rối loạn nhân cách chống đối xã hội… và em cho rằng nó rất nghiêm trọng.”
Vệ Triệt nghiêm nghị, “Tối hôm qua, cô ấy ở cùng anh hình như đâu có xảy ra chuyện gì. Mọi thứ vẫn bình thường mà.”
“Tối nay em chỉ hỏi cô ấy có điện thoại di động không, cô ấy không trả lời câu hỏi của em, mà ngược lại cô ấy còn… còn đẩy em nữa.”
“Hai đứa cãi nhau hả? ”
“Em cãi với cô ấy làm gì? Anh à! Trần Nhã Tinh không có vấn đề gì với con gái, nhưng cô ấy không thể giao tiếp được với những người đàn ông lạ.”
Vệ Triệt suy nghĩ một chút, “Mấy ngày nay em theo dõi em ấy nhiều hơn chút đi. Anh sẽ điều tra chuyện này. Hiện tại tạm thời, đừng nói chuyện này với ba mẹ.”
“Em biết mà, vì thế nên em mới phải bàn luận với anh.”
“Anh đã đặt một cái điện thoại rồi. Chắc là, một lát nữa sẽ giao đến cho em. Em giúp anh gửi nó cho Nhã Tinh nhé.”
“Không cần đâu. Cô ấy đã mua rồi.” Vệ Lẫm lẩm bẩm.
“Thế à! Mà… em có bắt đầu huấn luyện quân sự vào ngày mai không? “
“Có.”
“Khi khóa huấn luyện quân sự kết thúc, anh sẽ về tìm hai đứa. Vệ Lẫm! Chăm sóc cho cô bé, mọi thứ đối với cô ấy mà nói thật không hề dễ dàng.”
“Mối quan hệ giữa gia đình cô ấy và gia đình chúng ta là gì? Tại sao anh lại phải lo lắng về cô ấy như thế? ”
Vệ Triệt bật cười. Anh không thể nói Trần Nhã Tinh là vị hôn thê của đứa em trai nhỏ này được.
“Bà của Nhã Tinh và bà của chúng ta có mối quan hệ rất tốt. Mẹ của cô ấy và mẹ của chúng ta đã biết nhau từ khi còn nhỏ. Còn cha ruột của cô ấy cũng là bạn của mẹ.”
“Cái gì? “
“Anh nghĩ đây cũng là lý do tại sao Nhã Tinh đến Giang Thành để học đại học.”
“Cha mẹ ruột của cô ấy hiện đang ở Giang Thành? “
“Đúng.”
Vệ Lẫm cân nhắc: “Không ngờ cô ấy lại có nhiều nỗi lo đến thế.”
Trần Nhã Tinh trở lại ký túc xá, Hử Lạc Lạc và Cổ Gia cũng đã về đến ký túc xá. Trên bàn có một cái túi lớn đựng đầy đồ của hai người họ.
Hử Lạc Lạc phát hiện ra rằng cô đã mua một chiếc điện thoại mới, “Này! Nhã Tinh cậu mới mua điện thoại à? ”
“À! Tớ vừa mới mua ở trước cổng trường.”
Cổ Gia hỏi:” Nó giống cái của tớ, cậu mua nó bao nhiêu? “
Trần Nhã Tinh trả lời, ” ¥2499. “ (1)
(1) Giá hơn 8 triệu VNĐ. Giá gốc của chiếc điện thoại Trần Nhã Tinh đang dùng là hơn 16 triệu VNĐ
Cổ Gia bị sốc, vẻ mặt nhanh chóng buồn bã: “Bây giờ đâu có hoạt động giảm giá gì đâu? Sao giá giảm nhanh vậy? Nó rẻ hơn 3.000 lần so với lúc tớ mua đó“.
“Tớ trả giá với ông chủ đó. Giảm cho tớ còn ¥2499 đó.”
Cổ Gia lấy điện thoại ra xem kỹ, “Không thể nào lại rẻ như cho thế được.”
“Hay là hàng lậu? ” Hử Lạc Lạc nghi ngờ hỏi. “Nhã Tinh, tớ không phải có ý xấu. Nhưng mà, cậu xem kĩ lại đi, có phải là hàng giả không? Cũng có thể là cửa hàng bán điện thoại cũ nhưng nói hàng mới.”
Cổ Gia gật đầu, “Tớ cũng không hiểu lắm về các sản phẩm kỹ thuật số, nhưng nhìn cái điện thoại này rất mới. Xem ra cũng không giống đồ cũ lắm.”
Trần Nhã Tinh cảm thấy có chút nghi ngờ trong lòng, giá cả rẻ đến hơn một nửa. Không lẽ mọi chuyện phức tạp đến thế sao? Chỉ là lúc đó Vệ Lẫm đã ở đó, anh ta biết nhiều về các đồ dùng điện tử. Vệ Lẫm cũng có cầm lên xem xét một lúc mà. Không thể nào là giả được.
Chẳng lẽ …
“Nhã Tinh, tại sao chúng ta không cùng đi hỏi ông chủ? Nếu ông ta gian dối, chúng ta sẽ gọi 12315 để khiếu nại.”
Trần Nhã Tinh mỉm cười, “Bây giờ đã quá muộn, hay là ngày mai đi đi.”
Cổ Gia nghiên cứu kỹ chiếc điện thoại, “Tớ cảm thấy rằng chiếc điện thoại này là thật và còn rất mới nữa.”
Trần Nhã Tinh ngày càng chắc chắn hơn về những gì cô vừa nghĩ, “Có lẽ ông chủ nhìn thấy sự dễ thương của tớ và quyết định cho tớ một món hời.”
” Phụt! “ Cổ Gia cười, “Nghe cũng hợp lý. Không phải là không thể xảy ra. Tớ sẽ để cậu chứng thực sau.”
Hử Lạc Lạc cũng rất vui,” Đừng suy nghĩ nhiều. Hãy thêm WeChat trước, và sau đó tạo một nhóm WeChat đi.”
“Tớ sẽ tạo khi Diệc Nặc trở lại.”
Trần Nhã Tinh nhìn họ, bỗng nhiên cô có một cảm giác ấm áp nào đó chảy trong người. Cô chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy trong suốt ngần ấy năm. Đây là lần đầu tiên mà Trần Nhã Tinh có thể kết bạn thoải mái như vậy.
Trước khi đi ngủ, Trần Nhã Tinh gửi cho Vệ Lẫm một tin nhắn.
“Anh trả tiền cái điện thoại của tôi phải không? ”
Thật không may, Vệ Lẫm đã không trả lời tin nhắn của cô. Đợi mãi không thấy Vệ Lẫm hồi lại. Trần Nhã Tinh cũng quên mất ngủ lúc nào không hay.
Ngày hôm sau, Trần Nhã Tinh là người dậy đầu tiên, điều đầu tiên cô làm là nhìn vào điện thoại của mình.
Hai giờ sáng, Vệ Lẫm trả lời cô: “Ừm.”
Trần Nhã Tinh ngay lập tức gõ một dòng: “Tôi sẽ trả lại tiền lại cho anh.”
Một phút sau, không có động tĩnh gì ở đó. Cô nghĩ rằng Vệ Lẫm chắc là sáng nay không dậy nổi.
Sau khi Trần Nhã Tinh tắm rửa xong, ba người bọn họ lần lượt tỉnh dậy. Nhìn mọi người bận rộn sửa soạn như này, cô cũng có một chút vui trong lòng. Cô nói, “Tớ sẽ đi mua bữa sáng.”
“Ok. Tớ ăn sữa chua và trứng. Đi cẩn thận nhé.”
“Tớ muốn bánh trứng và sữa đậu nành. Cậu đã làm việc rất chăm chỉ! “
“Tớ sẽ không chọn, tớ sẽ ăn những gì cậu mua.”
Trần Nhã Tinh nhận thẻ bữa ăn của họ, “Hẹn gặp lại các cậu ở sân chơi.”
“Yêu cậu, bắn tim.” Tôn Diệc Nặc mỉm cười.
8 giờ rưỡi, mọi người tập trung tại sân chơi.
Chương Nhất Thần nhìn thấy Trần Nhã Tinh cậu liền vui vẻ, nở một nụ cười giản đơn, “Chào buổi sáng, đội trưởng.” Tối hôm qua, cô đã chấp nhận lời mời kết bạn của Chương Nhất Thần hơi muộn. Làm cho cậu có chút lo lắng một khoảng thời gian rất dài, cậu… cũng thực sự nghĩ nhiều rồi.
Trần Nhã Tinh đang quay mặt về hướng mặt trời, cô hơi nheo mắt, “Xin chào.”
“Nhân tiện, hay là hôm nay chúng ta đi thu quỹ đi.” Chương Nhất Thần cũng đang suy tư về vấn đề này rất nhiều.
Trần Nhã Tinh mím môi, vẻ mặt căng thẳng.
“Cậu có ý kiến gì không? Đây chỉ là ý kiến cá nhân của tớ thôi.”
“Không, cậu có ý kiến rất hay.”
” Này, cậu phải ra quyết định nữa. Cậu muốn thu bao nhiêu trước? “
Trần Nhã Tinh cau mày, nhịp tim của cô ấy bắt đầu tăng nhanh trở lại.
“Đội trưởng? “
Vệ Lẫm người ở cách đó mười mét, đã nhận ra được chuyển động của hai người họ. Anh đã lặng lẽ quan sát Trần Nhã Tinh. Hành động quả thực là quá kỳ lạ. Nhìn thấy đôi mắt bối rối của cô, còn tay cô thì đang đang run lên theo từng nhịp.
Anh sải bước tới và nói với Chương Nhất Thần, “Người hướng dẫn, đang tìm cậu đấy.”
Chương Nhất Thần sửng sốt, “Tìm tớ?”
“Cậu không phải là đội phó sao?” Thực ra, người hướng dẫn đang tìm đội trưởng. Vệ Lẫm nhìn thấy Trần Nhã Tinh như thế này. Xem ra vẫn là nên để Chương Nhất Thần đi trao đổi với người hướng dẫn thì hơn.
Trần Nhã Tinh thở phào nhẹ nhõm, cô gắng hết sức để đối diện với anh. “Cảm ơn.” Cô biết rằng anh đến để giúp cô.
Vệ Lẫm vẫn im lặng.
Trần Nhã Tinh nghiến răng, “Vậy thì ¥2500, tôi sẽ trả cho anh khi tôi nhận được tiền.”
“Không cần. Tôi không cần tiền mặt . “
“Vậy, tôi chuyển khoản cho anh.”
” Dừng lại đi! Nếu trước đó em nói em không có điện thoại di động, mẹ tôi chắc chắn sẽ mua nó cho em thôi.”
“Gia đình anh không có nghĩa vụ phải mua những thứ này cho tôi.” Trần Nhã Tinh dứt khoát trả lời.
“Rõ ràng vậy sao? Mẹ tôi sẽ rất buồn nếu nghe thấy điều này.” Vệ Lẫm đút một tay vào túi quần, nói nhỏ.
“Gia đình anh đã giúp đỡ gia đình chúng tôi rất nhiều rồi” Cô trả lời với ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng.
Vệ Lẫm nhìn cô, cô hơi cau mày, như thể có điều gì đó rắc rối đã xảy ra. Việc giúp đỡ gia đình của Trần Nhã Tinh là điều bình thường đối với gia đình anh, hàng năm bố mẹ anh đều quyên góp tiền cho các trường học ở vùng núi. Tuy nhiên, cuộc sống của anh từ nhỏ đến trưởng thành đều êm đềm, làm sao anh có thể hiểu được suy nghĩ của Trần Nhã Tinh. Đặc biệt là cô chỉ lớn lên với bà và ông nội, tâm tư của cô gái ít nhiều sẽ rất nhạy cảm, trong lòng vẫn có chút tự ti.
Anh thờ ơ trả lời: “Đừng suy nghĩ nhiều. Thiếu gì thì báo cho tôi biết. Đương nhiên, tôi cũng có thể tìm “anh” của em, tôi cũng có số của anh ấy.”
Trần Nhã Tinh cong khóe miệng, “Cảm ơn, Vệ Lẫm.”
Vệ Lẫm nhìn cô, khoảnh khắc bây giờ cô đã trông giống những cô gái khác. Có chút gì đó bớt nhút nhát hơn chăng. Đã có thể cố gắng nở nụ cười với anh.
Trần Nhã Tinh chớp mắt, “Có chuyện gì vậy?”
Vệ Lẫm nhún vai, “Mũ của em bị lệch kìa!”
Trần Nhã Tinh nhanh chóng tháo mũ ra, đội lại một cách nghiêm túc.
Vệ Lẫm mỉm cười, nụ cười đó biến mất trong nháy mắt, thật ngớ ngẩn! Cô ấy tin gì vào những gì người khác nói! Không có gì ngạc nhiên khi mọi người dễ bị gạt như thế lừa dối!
Trần Nhã Tinh bị nụ cười của anh làm cho rung động.
Những ngày luyện tập trong quân đội thực sự là cực hình, lặp đi lặp lại các động tác thật mệt mỏi và khó nói. Riêng các cô gái thì quả thật là chịu hết nổi rồi.
Tuy nhiên, các giảng viên vẫn chăm sóc các bạn nữ, và số lần nghỉ giải lao rõ ràng là nhiều hơn các bạn nam.
Lúc này, các cô gái đang ngồi dưới bóng cây trong sân chơi, mọi người đang nói và cười với nhau vô cùng thoải mái.
Cách đó không xa có một cô gái lạ, cô ấy đã lái xe được nửa tiếng và đến sau khi thấy họ đang nghỉ ngơi.
“Xin chào, các bạn có học cùng lớp với Vệ Lẫm không? ” Hôm nay Nguyễn Tĩnh đến đăng ký để chuyển đến học trường Giang Đại. Sau khi hoàn thành thủ tục, cô ấy chính thức được học cùng trường với Vệ Lẫm.
“Vâng.” Cổ Gia hỏi, “Cậu đang tìm Vệ Lẫm hả?”