Xuyên Không Ta Trở Thành Vợ Cũ Ngốc Nghếch Của Hắn - Chapter 002
Vào lúc này,
Tại sao cô ấy lại xui xẻo đến nỗi bị xuyên không vào một cuốn truyện?
May là vẫn chưa chết, nữ phụ hung ác trong cuốn truyện này vẫn chưa làm điều gì gây tổn hại chính mình. Nhưng sao lại xuyên không thành vợ cũ của nam chính chứ? Tại sao không phải là nữ chính được yêu thích – Hàn Mẫn Tuyết!!
Cô không muốn bị nhốt trong bệnh viện tâm thần!
May mắn thay khi cô ấy đã thoát ra được, vì để bảo vệ bản thân, cô ấy đã đánh Tô Tử Kiều một cách tàn nhẫn. Đương nhiên cô sẽ không thể bị bắt gian trong tương lai.
Nếu không có việc ngoại tình, những sự kiện tiếp sau đó sẽ không bao giờ xảy ra, đúng không?
Nhưng cô còn chưa kịp trấn tĩnh và bình tâm suy nghĩ thì điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên, âm thanh đột ngột đó thật sự khiến cô sợ thót tim.
Đang loay hoay lấy điện thoại ra khỏi túi, tim của
Đó là Tuyết Ngôn Văn.
Nhìn vào cái tên trên màn hình điện thoại, tâm trí của
“Đừng đến KTV, đừng ngu ngốc như vậy, đừng về nhà sau 10 giờ tối, đừng….”
Ôi ~ điều đó cực kỳ khó chịu!
Ngay khi
Nhớ những luật lệ gia đình mà Tuyết Ngôn Văn đã đặt ra cho nữ phụ ban đầu là cô ấy phải về nhà trước 10 giờ tối nhưng bây giờ đã mười giờ rưỡi, và cô ấy vẫn ngồi trong nhà vệ sinh KTV.
Đúng là một ngày tồi tệ! Năm hạn mà!
Cuối cùng sau khi xem xét mọi thứ, cô quyết định đóng giả nữ phụ và trở về nhà của Tuyết Ngôn Văn.
Từ trong buồng vệ sinh bước ra,
Ả ta không sợ dọa chết mọi người khi ra ngoài vào lúc nửa đêm sao?
Cô đã rất nhẹ nhõm sau khi có được ngoại hình ưng ý.
Thật ra, nguyên chủ của cô rất xinh đẹp với làn da trắng nõn mềm mại, lông mày lá liễu, đôi mắt to ngấn nước, sống mũi cao dễ thương cùng đôi môi vô cùng quyến rũ.
Cô lắc đầu thở dài,
“
Khi con người ta đã không may mắn, họ sẽ thực sự gặp phải những điều xui rủi cho dù họ có muốn hay không.
Khi
Ôi mẹ ơi!!
Người đàn ông đó không phải là ai khác là người đã gọi cho cô trước đó nhưng cô không trả lời — đó cũng chính là chồng của nguyên chủ, Tuyết Ngôn Văn!
Trong đầu cô có một giọng nói vang lên, bảo
Tuyết Ngôn Văn khuôn mặt vô cảm đi hai bước về phía cô, nhìn xuống cô và hỏi bằng tông giọng trầm,
“Đã rất muộn rồi. Tại sao cô vẫn còn ở đây?”