Xuyên Việt Nữ Tôn Đệ Nhất Mỹ Thừa Tướng - Chương 14
Dương Hinh sau khi bổ xong củi xong lấy nước rửa tay, liền từ trong không gian lấy ra gạo đã cất giữ, bắp cải, ớt, tương, giấm, cá, gà, còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn khác, hơn nữa đều phi thường tươi ngon.
Tuy rằng lúc nàng nhàm chán đủ loại đồ ăn a, cây ăn quả gì đó ở trong không gian, sau khi tưới nước suối trong không gian phát triển vừa nhanh vừa tốt.
Nhưng hiện tại Tiểu Sơ khẳng định đói bụng, dù sao bọn họ đi rất lâu.
Muốn lấy giống tốt ra rửa thì lại lãng phí thời gian, hơn nữa cô còn muốn làm cá chua ngọt, gà hầm nấm, canh sườn vân vân bổ sung cho Tiểu Sơ!
Phải mất một thời gian dài để ăn tốt hơn!
Dụ Sơ nhìn bóng dáng bận rộn của nàng, trong lòng có thỏa mãn chưa từng có, lại nhìn thứ nàng lấy ra, khiến người ta hoa cả mắt.
Nhưng hắn biết mấy thứ này nhất định rất trân quý, chỉ là gạo trắng, hắn chưa từng ăn qua.
Trong nháy mắt, Dương Hinh đã bận rộn hơn hai giờ đồng hồ, rốt cục gần kết thúc.
Cô lấy bát đũa trong không gian ra, trước tiên múc một chén cơm trắng, sau đó đem các loại thức ăn đã chuẩn bị xong nhất nhất múc lên bàn.
Dụ Sơ nhìn thức ăn trước mắt, “…”
-Ăn đi! Chờ mong nhìn, cô ngược lại còn chưa nhúc nhích.
“Vâng! Cùng nhau ăn, anh biết cô ấy không chú ý nhiều như vậy, nhưng trong lòng rất cảm động.
Hắn từng nhìn thấy nhà người khác đều là Phu Lãng xuống bếp, nữ tử không có ai biết nấu cơm như nàng.
Nam tử lên bàn ăn cơm cũng không được phép, muốn tự mình vào phòng ăn.
Nhưng cô không chỉ nấu ăn cho anh ta, mà còn nhìn anh ta để cho anh ta ăn đầu tiên.
“Ngươi trước tiên nếm thử xem…” Vừa nói vừa gắp thức ăn bỏ vào bát của hắn.
Dụ Sơ cuối cùng thỏa hiệp, nhìn thức ăn ngon tâm tình thập phần tốt đẹp.
Cũng không quan tâm quy củ gì, dù sao nàng cùng các nàng không giống nhau.
Ăn mấy miếng phát hiện thật sự là ngon ngoài dự liệu, bụng vốn đã sớm đói bụng, hiện tại lại càng có chút lang thôn hổ yết.
“Ồ, hảo hảo lần (ăn), Hinh, ngươi thật chán (lợi hại), ngươi làm tốt lần (ăn)” vừa ăn vừa miệng không rõ lời khen ngợi nàng.
Ngay cả Hinh trong lòng suy nghĩ thật lâu cũng bất tri bất giác kêu ra miệng.
Ánh mắt Dương Hinh nhìn về phía hắn càng thêm ôn nhu, nhìn bộ dáng thỏa mãn của hắn, trong lòng rất là tự hào.
Nếu người quen biết Dương Hinh ở đây, nhất định sẽ kinh hãi rớt cằm, lúc ở nhà ba mẹ cô đều rất khó hưởng thụ đãi ngộ toàn bộ khiến Dụ Sơ chiếm được.
Thật không may, không ai nhìn thấy nó.
“Ngon thì ăn nhiều một chút, sau này ta còn làm cho ngươi” khẩu khí vô cùng sủng nịch, đây là muốn sủng ông trời tiết tấu a?
– Ừm, nhưng cũng đừng làm hỏng ta nha! Nói xong còn thè lưỡi.
Dương Hinh sau khi bổ xong củi xong lấy nước rửa tay, liền từ trong không gian lấy ra gạo đã cất giữ, bắp cải, ớt, tương, giấm, cá, gà, còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn khác, hơn nữa đều phi thường tươi ngon.
Tuy rằng lúc nàng nhàm chán đủ loại đồ ăn a, cây ăn quả gì đó ở trong không gian, sau khi tưới nước suối trong không gian phát triển vừa nhanh vừa tốt.
Nhưng hiện tại Tiểu Sơ khẳng định đói bụng, dù sao bọn họ đi rất lâu.
Muốn lấy giống tốt ra rửa thì lại lãng phí thời gian, hơn nữa cô còn muốn làm cá chua ngọt, gà hầm nấm, canh sườn vân vân bổ sung cho Tiểu Sơ!
Phải mất một thời gian dài để ăn tốt hơn!
Dụ Sơ nhìn bóng dáng bận rộn của nàng, trong lòng có thỏa mãn chưa từng có, lại nhìn thứ nàng lấy ra, khiến người ta hoa cả mắt.
Nhưng hắn biết mấy thứ này nhất định rất trân quý, chỉ là gạo trắng, hắn chưa từng ăn qua.
Trong nháy mắt, Dương Hinh đã bận rộn hơn hai giờ đồng hồ, rốt cục gần kết thúc.
Cô lấy bát đũa trong không gian ra, trước tiên múc một chén cơm trắng, sau đó đem các loại thức ăn đã chuẩn bị xong nhất nhất múc lên bàn.
Dụ Sơ nhìn thức ăn trước mắt, “…”
-Ăn đi! Chờ mong nhìn, cô ngược lại còn chưa nhúc nhích.
“Vâng! Cùng nhau ăn, anh biết cô ấy không chú ý nhiều như vậy, nhưng trong lòng rất cảm động.
Hắn từng nhìn thấy nhà người khác đều là Phu Lãng xuống bếp, nữ tử không có ai biết nấu cơm như nàng.
Nam tử lên bàn ăn cơm cũng không được phép, muốn tự mình vào phòng ăn.
Nhưng cô không chỉ nấu ăn cho anh ta, mà còn nhìn anh ta để cho anh ta ăn đầu tiên.
“Ngươi trước tiên nếm thử xem…” Vừa nói vừa gắp thức ăn bỏ vào bát của hắn.
Dụ Sơ cuối cùng thỏa hiệp, nhìn thức ăn ngon tâm tình thập phần tốt đẹp.
Cũng không quan tâm quy củ gì, dù sao nàng cùng các nàng không giống nhau.
Ăn mấy miếng phát hiện thật sự là ngon ngoài dự liệu, bụng vốn đã sớm đói bụng, hiện tại lại càng có chút lang thôn hổ yết.
“Ồ, hảo hảo lần (ăn), Hinh, ngươi thật chán (lợi hại), ngươi làm tốt lần (ăn)” vừa ăn vừa miệng không rõ lời khen ngợi nàng.
Ngay cả Hinh trong lòng suy nghĩ thật lâu cũng bất tri bất giác kêu ra miệng.
Ánh mắt Dương Hinh nhìn về phía hắn càng thêm ôn nhu, nhìn bộ dáng thỏa mãn của hắn, trong lòng rất là tự hào.
Nếu người quen biết Dương Hinh ở đây, nhất định sẽ kinh hãi rớt cằm, lúc ở nhà ba mẹ cô đều rất khó hưởng thụ đãi ngộ toàn bộ khiến Dụ Sơ chiếm được.
Thật không may, không ai nhìn thấy nó.
“Ngon thì ăn nhiều một chút, sau này ta còn làm cho ngươi” khẩu khí vô cùng sủng nịch, đây là muốn sủng ông trời tiết tấu a?
– Ừm, nhưng cũng đừng làm hỏng ta nha! Nói xong còn thè lưỡi.
____zz_____