Xuyên Việt Nữ Tôn Đệ Nhất Mỹ Thừa Tướng - Chương 27
Kế tiếp là thôn trưởng dẫn Dương Hinh đi khắp nơi mua đồ,
Bởi vì chợ cổ rất muộn mới đóng sạp, cho nên Dương Hinh mấy chục phút liền mua xong thứ mình cần.
– Cần đồ đạc đều mua, thôn trưởng nãi nãi, có thể đi! Dương Hinh xin lỗi nhìn cô,
Người ta giúp mình một ngày, dù sao cũng phải băn khoăn.
– Vậy được rồi, chúng ta đi cùng Dụ Điên hội hợp liền trở về đi! Thôn trưởng thấy nàng thật sự không cần mới nói trở về.
Không lâu sau các nàng liền cùng Dụ đại nương hội hợp, Dụ đại nương nhìn nàng túi lớn túi nhỏ cũng không nói gì:
Trực tiếp để cho các nàng đi lên liền vội xe bò trở về.
Tương tự như vậy, sau một trận xóc nảy, các nàng mới trở về thôn, bởi vì Dương Hinh đồ đạc nhiều, cho nên các nàng trước tiên trở về chỗ Dụ Sơ.
Dụ Sơ vốn tưởng rằng đến buổi tối hinh các nàng mới có thể trở về,
Không ngờ lại nghe thấy tiếng xe lăn bánh, anh kích động chạy ra ngoài,
“Hinh, Hinh…” Còn một khoảng cách hắn liền hô:
“Chậm lại, chậm lại,…… Xin lỗi, để anh chờ quá lâu! Dương Hinh lôi kéo hắn xin lỗi nói:
“Không có việc gì, cậu mệt rồi đi, sao lại mua nhiều đồ như vậy?” Dụ Sơ cao hứng hỏi:
“Ừm…, lát nữa nói cho ngươi biết, thôn trưởng nãi nãi, Dụ đại nương, các ngươi chờ một chút, ta lấy chút đồ đạc” nói xong liền chạy vào trong phòng,
Chỉ chốc lát sau Dương Hinh liền đi ra, trong tay cầm mấy con cá lớn, nhìn giống như vừa mới từ trong nước vớt ra,
“Thôn trưởng nãi nãi, Dụ đại nương, đây là một chút cẩn thận của vãn bối, xin các ngươi nhất định phải nhận lấy” nói xong đưa tới trong tay hai người,
Điều này là để cảm ơn họ đã giúp đỡ của họ ngày hôm nay, trưởng làng đã bận rộn cho công việc của mình trong suốt cả ngày,
Dụ đại nương lại càng không muốn thu tiền của nàng, cho nên nàng liền muốn đưa chút đồ ăn,
Con cá này là cô đã bỏ vào không gian trong những năm đầu, bây giờ là rất lớn.
Giống như trưởng thôn các nàng bình thường cũng không ăn được loại cá này, cá tuy rằng bổ dưỡng, nhưng giá thị trường vẫn rất đắt.
“Được, vậy chúng ta sẽ không khách khí nữa” Thôn trưởng cùng Dụ đại nương cũng không giả tạo đáp ứng:
Tuy rằng tò mò nàng có thể lấy ra thứ như vậy tặng các nàng, nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Sau này có chỗ nào cần giúp đỡ thì biết một tiếng, đều là hàng xóm láng giềng.
Đừng lịch sự! “Thôn trưởng hào sảng nói rồi đi, Dụ đại nương cũng đi theo.
– Được, vậy các ngươi đi chậm a! Tiễn hai người đi, Dương Hinh cũng cầm đồ đi hô lên Dụ Sơ trở về phòng.
“Hinh, ngươi mọi chuyện đã làm xong chưa? Sao anh lại mua được nhiều thứ như vậy? Còn nữa, ngươi lấy tiền ở đâu vậy?” Dụ Sơ tò mò hỏi:
Kế tiếp là thôn trưởng dẫn Dương Hinh đi khắp nơi mua đồ,
Bởi vì chợ cổ rất muộn mới đóng sạp, cho nên Dương Hinh mấy chục phút liền mua xong thứ mình cần.
– Cần đồ đạc đều mua, thôn trưởng nãi nãi, có thể đi! Dương Hinh xin lỗi nhìn cô,
Người ta giúp mình một ngày, dù sao cũng phải băn khoăn.
– Vậy được rồi, chúng ta đi cùng Dụ Điên hội hợp liền trở về đi! Thôn trưởng thấy nàng thật sự không cần mới nói trở về.
Không lâu sau các nàng liền cùng Dụ đại nương hội hợp, Dụ đại nương nhìn nàng túi lớn túi nhỏ cũng không nói gì:
Trực tiếp để cho các nàng đi lên liền vội xe bò trở về.
Tương tự như vậy, sau một trận xóc nảy, các nàng mới trở về thôn, bởi vì Dương Hinh đồ đạc nhiều, cho nên các nàng trước tiên trở về chỗ Dụ Sơ.
Dụ Sơ vốn tưởng rằng đến buổi tối hinh các nàng mới có thể trở về,
Không ngờ lại nghe thấy tiếng xe lăn bánh, anh kích động chạy ra ngoài,
“Hinh, Hinh…” Còn một khoảng cách hắn liền hô:
“Chậm lại, chậm lại,…… Xin lỗi, để anh chờ quá lâu! Dương Hinh lôi kéo hắn xin lỗi nói:
“Không có việc gì, cậu mệt rồi đi, sao lại mua nhiều đồ như vậy?” Dụ Sơ cao hứng hỏi:
“Ừm…, lát nữa nói cho ngươi biết, thôn trưởng nãi nãi, Dụ đại nương, các ngươi chờ một chút, ta lấy chút đồ đạc” nói xong liền chạy vào trong phòng,
Chỉ chốc lát sau Dương Hinh liền đi ra, trong tay cầm mấy con cá lớn, nhìn giống như vừa mới từ trong nước vớt ra,
“Thôn trưởng nãi nãi, Dụ đại nương, đây là một chút cẩn thận của vãn bối, xin các ngươi nhất định phải nhận lấy” nói xong đưa tới trong tay hai người,
Điều này là để cảm ơn họ đã giúp đỡ của họ ngày hôm nay, trưởng làng đã bận rộn cho công việc của mình trong suốt cả ngày,
Dụ đại nương lại càng không muốn thu tiền của nàng, cho nên nàng liền muốn đưa chút đồ ăn,
Con cá này là cô đã bỏ vào không gian trong những năm đầu, bây giờ là rất lớn.
Giống như trưởng thôn các nàng bình thường cũng không ăn được loại cá này, cá tuy rằng bổ dưỡng, nhưng giá thị trường vẫn rất đắt.
“Được, vậy chúng ta sẽ không khách khí nữa” Thôn trưởng cùng Dụ đại nương cũng không giả tạo đáp ứng:
Tuy rằng tò mò nàng có thể lấy ra thứ như vậy tặng các nàng, nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Sau này có chỗ nào cần giúp đỡ thì biết một tiếng, đều là hàng xóm láng giềng.
Đừng lịch sự! “Thôn trưởng hào sảng nói rồi đi, Dụ đại nương cũng đi theo.
– Được, vậy các ngươi đi chậm a! Tiễn hai người đi, Dương Hinh cũng cầm đồ đi hô lên Dụ Sơ trở về phòng.
“Hinh, ngươi mọi chuyện đã làm xong chưa? Sao anh lại mua được nhiều thứ như vậy? Còn nữa, ngươi lấy tiền ở đâu vậy?” Dụ Sơ tò mò hỏi:
____zz_____