Xuyên Việt Nữ Tôn Đệ Nhất Mỹ Thừa Tướng - Chương 30
Bởi vì cô ấy thích, cô ấy nói rằng người đàn ông trông quá yếu đuối nhìn lạnh,
Ai, không thể không nói, Dụ Sơ đã vì Dương Hinh mà ma, vẫn là loại không có thuốc cứu.
– Ừm, có thể đi, vậy thì ngủ đi! Nói xong liền nhắm hai mắt lại, Dụ Sơ cũng nhắm mắt ngủ.
Một đêm ngủ ngon, lại là một ngày mới, Dương Hinh ăn điểm tâm liền đến nhà thôn trưởng, hôm nay nàng tới tìm thôn trưởng thương lượng chuyện xây nhà tìm người,
Lúc đến nhà trưởng thôn bọn họ đang ăn cơm, Dương Hinh phát hiện giống như dụ sơ nói,
Nam tử không thể lên bàn ăn cơm, cho nên cũng chỉ nhìn thấy thôn trưởng cùng nữ nhi Dụ Linh ở trên bàn ăn.
Trưởng thôn chỉ có một đứa con gái, chính là Dụ Linh, Dụ Linh năm nay hai mươi tuổi, là một tiên sinh (nữ tôn quốc dạy học đều gọi là tiên sinh), dạy học ở huyện.
Nàng đã cưới phu lang, phu lang vừa mang thai không lâu, cho nên nàng sẽ thường xuyên trở về thăm phu lang.
Dương Hinh biết được những điều này từ Dụ Sơ, cô rất tò mò, người đàn ông này phải sinh con như thế nào?
“Ôi, Dương Hinh tới rồi, ăn cơm chưa? Tiểu Linh, lấy cho Dương muội muội ngươi một cái ghế, lại múc một chén cơm!
Vừa thấy trưởng thôn Dương Hinh liền nhiệt tình nói, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên gặp nàng, nhưng luôn cảm thấy nàng so với ngày hôm qua càng đẹp hơn,
Dụ Linh lớn tuổi Dương Hinh, cho nên gọi muội muội nàng cũng không có gì.
– Dương muội muội, ngồi một lát này, ta lập tức đi múc cơm, phục hồi tinh thần Dụ Linh vội vàng nói, đã sớm nghe mẫu thân nói qua Dương Hinh rồi.
Cái gì khí chất nhất đẳng nhất đẳng tốt rồi, diện mạo tuyệt mỹ, lại có lễ phép, tóm lại, có thể khen đều khen,
Không biết cho rằng Dương Hinh mới là con ruột của nàng!
Hôm qua Dương Hinh còn tặng một con cá chép lớn cho nhà các nàng, vốn phu lang vừa mang thai, ăn cái gì cũng không thèm ăn.
Nhưng làm con cá đó cho anh ta ăn, nhưng anh ta có một sự thèm ăn tuyệt vời đáng kinh ngạc, vì vậy cô ấy muốn cảm ơn cô ấy khi nào!
Nàng không biết chính là con cá của Dương Hinh là nước suối trong không gian nuôi, cho nên hương vị rất ngon.
Nàng nhìn người trước mắt, chỉ cảm thấy nàng so với mẫu thân miêu tả càng đẹp hơn,
Hôm nay, Dương Hinh thay đổi quần áo mua ngày hôm qua, là một chiếc váy dài màu đỏ,
Chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn tinh tế của nàng tỏa ra ánh sáng mê người, trên cổ dài như thiên nga đeo một sợi dây chuyền tinh xảo xinh xắn,
Dáng người uyển chuyển bị váy dài làm nổi bật càng thêm mê người, đi đường có thể nói là từng bước sinh liên, đoan chính là khuynh quốc khuynh thành…
“Không cần phiền toái, Dụ tỷ tỷ, ta đã ăn qua, hôm nay ta là tới tìm thôn trưởng nãi nãi thương lượng sự tình, thanh âm dễ nghe như gió dịu dàng,
Nhẹ nhàng vuốt ve trái tim, êm tai và thoải mái.
-Vậy thì được rồi! Dụ Linh đành phải từ bỏ,
Bởi vì cô ấy thích, cô ấy nói rằng người đàn ông trông quá yếu đuối nhìn lạnh,
Ai, không thể không nói, Dụ Sơ đã vì Dương Hinh mà ma, vẫn là loại không có thuốc cứu.
– Ừm, có thể đi, vậy thì ngủ đi! Nói xong liền nhắm hai mắt lại, Dụ Sơ cũng nhắm mắt ngủ.
Một đêm ngủ ngon, lại là một ngày mới, Dương Hinh ăn điểm tâm liền đến nhà thôn trưởng, hôm nay nàng tới tìm thôn trưởng thương lượng chuyện xây nhà tìm người,
Lúc đến nhà trưởng thôn bọn họ đang ăn cơm, Dương Hinh phát hiện giống như dụ sơ nói,
Nam tử không thể lên bàn ăn cơm, cho nên cũng chỉ nhìn thấy thôn trưởng cùng nữ nhi Dụ Linh ở trên bàn ăn.
Trưởng thôn chỉ có một đứa con gái, chính là Dụ Linh, Dụ Linh năm nay hai mươi tuổi, là một tiên sinh (nữ tôn quốc dạy học đều gọi là tiên sinh), dạy học ở huyện.
Nàng đã cưới phu lang, phu lang vừa mang thai không lâu, cho nên nàng sẽ thường xuyên trở về thăm phu lang.
Dương Hinh biết được những điều này từ Dụ Sơ, cô rất tò mò, người đàn ông này phải sinh con như thế nào?
“Ôi, Dương Hinh tới rồi, ăn cơm chưa? Tiểu Linh, lấy cho Dương muội muội ngươi một cái ghế, lại múc một chén cơm!
Vừa thấy trưởng thôn Dương Hinh liền nhiệt tình nói, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên gặp nàng, nhưng luôn cảm thấy nàng so với ngày hôm qua càng đẹp hơn,
Dụ Linh lớn tuổi Dương Hinh, cho nên gọi muội muội nàng cũng không có gì.
– Dương muội muội, ngồi một lát này, ta lập tức đi múc cơm, phục hồi tinh thần Dụ Linh vội vàng nói, đã sớm nghe mẫu thân nói qua Dương Hinh rồi.
Cái gì khí chất nhất đẳng nhất đẳng tốt rồi, diện mạo tuyệt mỹ, lại có lễ phép, tóm lại, có thể khen đều khen,
Không biết cho rằng Dương Hinh mới là con ruột của nàng!
Hôm qua Dương Hinh còn tặng một con cá chép lớn cho nhà các nàng, vốn phu lang vừa mang thai, ăn cái gì cũng không thèm ăn.
Nhưng làm con cá đó cho anh ta ăn, nhưng anh ta có một sự thèm ăn tuyệt vời đáng kinh ngạc, vì vậy cô ấy muốn cảm ơn cô ấy khi nào!
Nàng không biết chính là con cá của Dương Hinh là nước suối trong không gian nuôi, cho nên hương vị rất ngon.
Nàng nhìn người trước mắt, chỉ cảm thấy nàng so với mẫu thân miêu tả càng đẹp hơn,
Hôm nay, Dương Hinh thay đổi quần áo mua ngày hôm qua, là một chiếc váy dài màu đỏ,
Chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn tinh tế của nàng tỏa ra ánh sáng mê người, trên cổ dài như thiên nga đeo một sợi dây chuyền tinh xảo xinh xắn,
Dáng người uyển chuyển bị váy dài làm nổi bật càng thêm mê người, đi đường có thể nói là từng bước sinh liên, đoan chính là khuynh quốc khuynh thành…
“Không cần phiền toái, Dụ tỷ tỷ, ta đã ăn qua, hôm nay ta là tới tìm thôn trưởng nãi nãi thương lượng sự tình, thanh âm dễ nghe như gió dịu dàng,
Nhẹ nhàng vuốt ve trái tim, êm tai và thoải mái.
-Vậy thì được rồi! Dụ Linh đành phải từ bỏ,
____zz_____