Xuyên Việt Nữ Tôn Đệ Nhất Mỹ Thừa Tướng - Chương 8
“Khụ khụ. Tiểu Sơ, cậu ra ngoài ăn chút gì đi, cái kia… Ta đi ra ngoài một chút, Nói xong, giống như một luồng gió lao ra khỏi sơn động,
Cô cảm thấy không đi ra ngoài mình sẽ mất kiểm soát, về phần sẽ làm cái gì vậy…,
Một lát sau, quả nhiên không có động tĩnh gì, Dụ Sơ cẩn thận thò đầu ra, phát hiện mình đang ở trong một sơn động:
Trong động có một đống lửa, bên cạnh là quần áo đã sớm nướng khô, mà vừa rồi người nọ đã đi ra ngoài…
Vừa rồi hắn thẹn thùng cũng không chú ý đến thứ trên người mình,
Vừa nhìn mới kinh ngạc phát hiện chăn này vừa mềm vừa thoải mái, mà đồ hắn ngủ lại càng chưa từng thấy qua.
– Nàng nhất định là tiểu thư đại gia đi! Có chút cảm thán tự ti, thu hồi cảm xúc ngẩng đầu nhìn thấy cháo bên cạnh:
Cơm mượt mà trắng nõn, đây là thứ anh chưa từng ăn qua, lại nghĩ đến đây là cô nấu, nấu cho mình, trong lòng vô cùng ấm áp,
Chưa bao giờ có ai tốt với chính mình như vậy.
Dụ Sơ vốn cô đơn không nơi nương tựa, lại là nam tử xấu nhất trong thôn, không ai nguyện ý cưới hắn, một mình hắn cũng đã quen rồi.
Dương Hinh đột nhiên xông vào khiến hắn có chút không biết làm sao, nhưng hắn rất tham luyến phần ấm áp này.
Hơn nữa anh nhìn thấy cô ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích cô, cô giống như một mặt trời, chiếu sáng cuộc sống tối tăm của anh, để cho trái tim cô đơn của anh cảm nhận được sự ấm áp.
Nếu Dương Hinh biết Dụ Sơ bị nói là nam nhân xấu xí, nàng nhất định mắng to
“Đây là nam nhân xấu xí, vậy cái gì mới xem như mỹ nam a?! Rõ ràng là rất đáng yêu! -Đương nhiên đây là theo nàng thấy, hơn nữa nàng còn không biết đây là nữ tôn quốc gia.
Loại người có tính cách độc lập như Dụ Sơ, người ngũ quan tuấn lãng trong mắt bọn họ đích xác không tính là mỹ nam.
Chỉ khi gặp Dương Hinh hắn mới có thể toát ra “kiều thái” của nam tử, mới có thể có vẻ đáng yêu.
Dụ Sơ đích xác đói bụng, anh chậm rãi ăn cháo, trong lòng cũng có rất nhiều nghi hoặc, cô đến từ đâu?
Mấy thứ này đến từ đâu? Rõ ràng cô ấy tay không à? Cô ấy sẽ đi chứ?
Nhưng anh cũng không có ý định hỏi cô, cô nguyện ý nói anh liền nghe, đây có thể là bí mật của cô!
Chỉ chốc lát sau, Dụ Sơ uống xong cháo, Dương Hinh cũng từ bên ngoài trở về.
“Thế nào rồi? Có gì tốt hơn không? Cô quan tâm hỏi,
“Vâng! Tốt hơn nhiều, cảm ơn bạn”, ánh mắt né tránh, rõ ràng vẫn còn lúng túng về việc cởi quần áo!
Dương Hinh giống như nhìn ra quẫn bách của hắn, dù sao mình cũng nhìn sạch người ta không phải, yếu đuối hỏi một câu
“Cái đó, ừm… Nếu không tôi sẽ kết hôn với anh! ”
“Khụ khụ. Tiểu Sơ, cậu ra ngoài ăn chút gì đi, cái kia… Ta đi ra ngoài một chút, Nói xong, giống như một luồng gió lao ra khỏi sơn động,
Cô cảm thấy không đi ra ngoài mình sẽ mất kiểm soát, về phần sẽ làm cái gì vậy…,
Một lát sau, quả nhiên không có động tĩnh gì, Dụ Sơ cẩn thận thò đầu ra, phát hiện mình đang ở trong một sơn động:
Trong động có một đống lửa, bên cạnh là quần áo đã sớm nướng khô, mà vừa rồi người nọ đã đi ra ngoài…
Vừa rồi hắn thẹn thùng cũng không chú ý đến thứ trên người mình,
Vừa nhìn mới kinh ngạc phát hiện chăn này vừa mềm vừa thoải mái, mà đồ hắn ngủ lại càng chưa từng thấy qua.
– Nàng nhất định là tiểu thư đại gia đi! Có chút cảm thán tự ti, thu hồi cảm xúc ngẩng đầu nhìn thấy cháo bên cạnh:
Cơm mượt mà trắng nõn, đây là thứ anh chưa từng ăn qua, lại nghĩ đến đây là cô nấu, nấu cho mình, trong lòng vô cùng ấm áp,
Chưa bao giờ có ai tốt với chính mình như vậy.
Dụ Sơ vốn cô đơn không nơi nương tựa, lại là nam tử xấu nhất trong thôn, không ai nguyện ý cưới hắn, một mình hắn cũng đã quen rồi.
Dương Hinh đột nhiên xông vào khiến hắn có chút không biết làm sao, nhưng hắn rất tham luyến phần ấm áp này.
Hơn nữa anh nhìn thấy cô ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích cô, cô giống như một mặt trời, chiếu sáng cuộc sống tối tăm của anh, để cho trái tim cô đơn của anh cảm nhận được sự ấm áp.
Nếu Dương Hinh biết Dụ Sơ bị nói là nam nhân xấu xí, nàng nhất định mắng to
“Đây là nam nhân xấu xí, vậy cái gì mới xem như mỹ nam a?! Rõ ràng là rất đáng yêu! -Đương nhiên đây là theo nàng thấy, hơn nữa nàng còn không biết đây là nữ tôn quốc gia.
Loại người có tính cách độc lập như Dụ Sơ, người ngũ quan tuấn lãng trong mắt bọn họ đích xác không tính là mỹ nam.
Chỉ khi gặp Dương Hinh hắn mới có thể toát ra “kiều thái” của nam tử, mới có thể có vẻ đáng yêu.
Dụ Sơ đích xác đói bụng, anh chậm rãi ăn cháo, trong lòng cũng có rất nhiều nghi hoặc, cô đến từ đâu?
Mấy thứ này đến từ đâu? Rõ ràng cô ấy tay không à? Cô ấy sẽ đi chứ?
Nhưng anh cũng không có ý định hỏi cô, cô nguyện ý nói anh liền nghe, đây có thể là bí mật của cô!
Chỉ chốc lát sau, Dụ Sơ uống xong cháo, Dương Hinh cũng từ bên ngoài trở về.
“Thế nào rồi? Có gì tốt hơn không? Cô quan tâm hỏi,
“Vâng! Tốt hơn nhiều, cảm ơn bạn”, ánh mắt né tránh, rõ ràng vẫn còn lúng túng về việc cởi quần áo!
Dương Hinh giống như nhìn ra quẫn bách của hắn, dù sao mình cũng nhìn sạch người ta không phải, yếu đuối hỏi một câu
“Cái đó, ừm… Nếu không tôi sẽ kết hôn với anh! ”
____zz_____